Tìm thấy Tommy – Finding Tommy
Tác giả John Powell
Cách đây nhiều năm, tôi đứng nhìn những sinh viên đại học xếp hàng bước vào lớp cho giờ học đầu tiên môn Thần Học Đức Tin. Ngày ấy chính là lần đầu tiên tôi gặp Tommy. Cả mắt và tâm trí tôi hơi bị sốc. Cậu ta đang chải mái tóc hoe dài qua vai khoảng 6 inch của mình. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cậu trai có mái tóc dài như thế. Tôi đoán đó chỉ là mốt. Lý trí cho tôi biết rằng cái trên đầu không quan trọng, nhưng điều quan trọng chính là những gì bên trong, nhưng vào ngày hôm ấy tôi đã không chuẩn bị và cảm xúc của tôi đã hơi bị tác động. Ngay lập tức, tôi liệt Tommy vào danh sách “K” có nghĩa là kỳ lạ—rất kỳ lạ. |
By John Powell
Years ago, I stood watching my university students file into the classroom for our first session in the Theology of Faith. That was the day I first saw Tommy. My eyes and my mind both blinked. He was combing his long flaxen hair, which hung six inches below his shoulders. It was the first time I had ever seen a boy with hair that long. I guess it was just coming into fashion then. I know in my mind that it isn’t what’s on your head but what’s in it that counts, but on that day I was unprepared and my emotions flipped. I immediately filed Tommy under “S” for strange—very strange. |
Hóa ra Tommy là người “theo thuyết vô thần” trong khóa học Thần Học Đức Tin của tôi. Cậu ta không ngừng phản đối, mỉa mai, hay lải nhải về khả năng có một Thiên Chúa/Người Cha yêu thương vô điều kiện. Chúng tôi giữ mối quan hệ khá thân thiện trong suốt khóa học, mặc dù tôi thừa nhận cậu ta là một người chuyên gây rắc rối cho tôi.
Đến cuối khóa học, khi lên nộp bài thi cuối khóa, cậu ta hỏi với giọng giễu cợt: “Cô có nghĩ là em sẽ tìm Thiên Chúa không?” Tôi lập tức quyết định dùng liệu pháp chữa trị bằng cách gây sốc. “Không!” tôi nói một cách dứt khoát. Cậu ta nói tiếp: “Tại sao không. Em nghĩ đó chính là kết quả mà cô đang cố thúc ép.” Tôi để cậu ta đi 5 bước khỏi cửa phòng học và gọi lớn: “Tommy! Cô không nghĩ rằng em sẽ tìm Ngài, nhưng cô chắc chắn rằng Ngài sẽ tìm em!” Cậu ta nhún vai, rời khỏi lớp và rời khỏi cuộc đời tôi. Tôi cảm thấy hơi thất vọng khi nghĩ cậu ta bỏ qua câu nói khéo của tôi—“Ngài sẽ tìm em!” Chí ít tôi nghĩ là nó khéo. Sau đó, tôi nghe tin Tommy đã tốt nghiệp. Rồi một tin xấu đến. Tommy mắc bệnh ung thư vào giai đoạn cuối. Trước khi tôi tìm ra cậu ta, cậu ta đã đến gặp tôi. Khi cậu ta bước vào văn phòng tôi, cơ thể cậu ta rất tiều tụy và mái tóc dài đã rụng đi do kết quả của việc hóa trị. Nhưng lần đầu tiên, đôi mắt của cậu ta sáng ngời và giọng nói kiên quyết. “Tommy, cô thường nghĩ đến em. Cô nghe tin em bị bệnh,” tôi thốt ra. “Vâng, bệnh rất nặng. Em bị ung thư ở cả hai lá phổi. Em chỉ còn sống được vài tuần thôi.” “Em có thể nói về chuyện đó không Tom?” tôi hỏi. “Dạ được, cô muốn biết về điều gì?” cậu ta trả lời. “Chuyện sẽ như thế nào nếu chỉ mới 24 tuổi và chết?” “Còn có điều tệ hơn thế nữa.” “Điều gì?” “Một người 50 tuổi mà không có ý nghĩa gì, không có lý tưởng gì—giống như 50 tuổi và cho rằng uống rượu say mèm, quyến rũ phụ nữ, và kiếm tiền chính là những thứ thật sự quan trọng trong cuộc sống.” Tôi bắt đầu nhìn lại ngăn hồ sơ trong đầu tôi có chữ “K”, nơi tôi đã liệt Tommy vào danh sách người kỳ lạ. (Dường như tất cả những ai tôi phân loại và loại ra, thì Thiên Chúa đều gửi họ trở lại trong cuộc sống của tôi để nhằm dạy tôi điều gì đó.) Tom nói: “Nhưng thật sự em đến đây thăm cô chính là do điều mà cô đã nói với em vào ngày cuối khóa học.” Vậy là cậu ta đã nhớ! Cậu ta nói tiếp; “Em đã hỏi cô có nghĩ rằng em sẽ tìm Thiên Chúa không và cô đã trả lời ‘Không!’ Điều ấy khiến em ngạc nhiên. Kế đó cô nói: “Nhưng Ngài sẽ tìm em.’ Em đã suy nghĩ về câu nói ấy rất nhiều, cho dù lúc ấy đối với em việc tìm kiếm Thiên Chúa là không mãnh liệt mấy.” Câu nói khéo của tôi. Cậu ta nghĩ đến câu nói ấy rất nhiều! “Nhưng khi bác sĩ cắt đi khối u ở bụng và cho em biết khối u ấy là ác tính, em đã thật tâm tìm kiếm Thiên Chúa. Nhưng khi khối u ác tính di căn vào những cơ quan bên trong gây nguy hiểm đến tính mạng, em đã thật sự bắt đầu đập thật mạnh vào những cánh cửa thiếc nơi Thiên Đàng. Nhưng Thiên Chúa vẫn không ra. Sự thật là chẳng có gì xảy ra cả. Có bao giờ cô cố gắng hết sức để làm điều gì đó rất lâu nhưng rồi vẫn không thành công không? Cô sẽ cảm thấy mệt mỏi chán nản và không muốn tiếp tục cố gắng. Và rồi cô từ bỏ. … “Thế rồi, một ngày nọ, em thức dậy, thay vì ném những lời cầu xin vô ích qua bức tường cao để đến được nơi Thiên Chúa, Đấng mà có thể ở đó hoặc có thể là không, em đã từ bỏ. Em quyết định rằng mình sẽ không quan tâm gì đến Thiên Chúa, đến cuộc sống đời sau hay bất cứ điều gì tương tự như thế. Em quyết định dành thời gian còn lại của mình để làm điều gì đó có ích hơn. Em đã nghĩ về cô và về giờ học cô đã dạy, và em nhớ một điều khác cô đã nói: ‘Điều đáng buồn thật sự chính là trải qua cuộc sống mà không có tình yêu. Và nỗi buồn cũng gần như thế khi trải qua cuộc sống và rời khỏi thế giới này mà chưa bao giờ nói với những người bạn yêu thương rằng bạn yêu họ.’” “Vì thế, em bắt đầu với người nghiêm khắc nhất, chính là bố của em. Lúc em tiến đến gần thì ông đang đọc báo. ‘Thưa bố?’” “Ừ, có chuyện gì?” ông hỏi lại mà vẫn không hạ tờ báo xuống. “Thưa bố, con muốn nói chuyện với bố.” “Ừ, cứ nói đi.” “Con muốn nói … một điều thật sự quan trọng.” Tờ báo được hạ xuống thấp 3 inch. “Chuyện gì?” “Bố, con yêu bố. Con chỉ muốn bố biết điều đó.” Tom cười với tôi và nói với một tâm trạng thỏa mãn, như thể cậu ta cảm nhận được sự ấm áp và niềm vui bí ẩn tràn ngập trong lòng. “Tờ báo rớt xuống đất. Kế đến, bố em đã làm hai điều mà em không thể nhớ được ông đã từng bao giờ hay chưa. Ông đã khóc và đã ôm lấy em. Em và bố đã nói chuyện với nhau cả đêm, mặc dù sáng hôm sau ông phải đi làm. Em cảm thấy rất hạnh phúc khi được gần gũi với bố, được nhìn thấy những giọt nước mắt của ông, được ông ôm lấy, và được nghe ông nói rằng ông yêu em.” “Đối với mẹ và em trai của em thì dễ dàng hơn. Họ cũng đã khóc cùng với em, và chúng em đã ôm nhau, và nói với nhau những điều tốt đẹp. Chúng em chia sẻ cho nhau những gì giữ kín trong lòng suốt nhiều năm. “Em chỉ hối tiếc một điều—rằng em đã đợi quá lâu. Và lúc này đây, em chỉ vừa mới bắt đầu rộng mở với những người em thật sự gần gũi nhất. “Rồi một ngày nọ, em quay lại, và Thiên Chúa đã ở đó. Ngài đã không đến với em trong lúc em cầu xin Ngài. Em nghĩ lúc ấy, em giống như người huấn luyện thú cầm trong tay chiếc vòng, ‘Nào, nhảy qua. Nào, ta sẽ cho ngươi ba ngày, ba tuần.’ Nhưng điều quan trọng chính là Ngài đã ở đó. Ngài đã tìm em. Cô đã đúng. Ngài đã tìm thấy em ngay cả khi em đã ngưng tìm kiếm Ngài.” Tôi ngạc nhiên nói; “Này Tommy, cô nghĩ em đang nói đến một điều rất quan trọng và rất thông thường hơn là em nghĩ. Đối với cô, chí ít, em đang nói đến rằng: cách đúng nhất để tìm thấy Thiên Chúa không phải là biến Ngài trở thành vật sở hữu riêng, một người giải quyết vấn đề, một người ủi an ngay trong lúc cần thiết, nhưng chính là rộng mở để yêu thương. Em biết tông đồ Gio-an đã nói rằng: ‘Thiên Chúa là tình yêu, ai ở lại trong tình yêu thì ở lại trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở lại trong người ấy.’ Này Tom, cô có thể nhờ em một việc không? Em biết đấy, khi còn học với cô, em thật sự là một sinh viên rất phiền phức. Nhưng giờ đây, em đã chuộc lỗi với cô. Em có thể đến lớp Thần Học Đức Tin cô đang dạy và nói với các học sinh những gì em vừa mới nói với cô không? Nếu cô nói với các bạn ấy điều đó, nó chỉ có một nửa tác dụng so với việc em đến nói với họ,” “Ồ, em chỉ sẵn sàng nói với cô thôi, em không biết mình có sẵn sàng để nói điều đó với các bạn trong lớp của cô hay không.” “Này, Tom, hãy suy nghĩ về điều này. Nếu khi nào em sẵn sàng thì hãy gọi cho cô.” Vài ngày sau đó, Tom gọi và nói cho tôi biết cậu ta đã sẵn sàng để đến lớp của tôi, rằng cậu ta muốn làm điều đó vì Thiên Chúa và vì tôi. Chúng tôi sắp xếp thời gian hẹn, nhưng cậu ta đã không thực hiện được. Cậu ta có một cuộc hẹn khác, quan trọng hơn rất nhiều cuộc hẹn với tôi và với lớp học của tôi. Lẽ dĩ nhiên, cuộc sống của cậu ta không hề chấm dứt bởi cái chết, chỉ là thay đổi. Cậu ta đã bước một bước tuyệt vời từ đức tin đến việc tận mắt nhìn thấy. Cậu ta tìm thấy một cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều so với những gì mắt con người có thể nhìn thấy hoặc tai con người có thể nghe thấy hoặc tâm trí con người có thể tưởng tượng thấy. Trước lúc cậu ta qua đời, chúng tôi đã nói chuyện với nhau lần sau cuối. “Em không thể nào đến nói chuyện với lớp học của cô,” cậu ta nói, “Cô biết, Tom ạ.” “Cô nói với họ giúp em được không? Cô … nói với tất cả thế giới giúp em được không?” “Cô sẽ nói, Tom. Cô sẽ nói với họ. Cô sẽ cố gắng hết sức.” Vậy, tôi xin cám ơn tất cả các bạn có lòng đọc câu chuyện đơn giản nói về tình yêu Thiên Chúa này. Và với bạn, Tommy, đang ở nơi nào đó trên những ngọn đồi tràn ngập ánh nắng và cây cối xanh tươi nơi Thiên Đàng, cô đã cố gắng hết sức để nói với họ. |
Tommy turned out to be the “atheist in residence” in my Theology of Faith course. He constantly objected to, smirked at, or whined about the possibility of an unconditionally loving Father/God. We lived with each other in relative peace for one semester, although I admit he was for me at times a serious pain in the back pew.
When he came up at the end of the course to turn in his final exam, he asked in a cynical tone, “Do you think I’ll ever find God?” I decided instantly on a little shock therapy. “No!” I said emphatically. “Why not,” he responded, “I thought that was the product you were pushing.” I let him get five steps from the classroom door and then called out, “Tommy! I don’t think you’ll ever find Him, but I am absolutely certain that He will find you!” He shrugged a little and left my class and my life. I felt slightly disappointed at the thought that he had missed my clever line—”He will find you!” At least I’d thought it was clever. Later I heard that Tommy had graduated. Then a sad report came. Tommy had terminal cancer. Before I could search him out, he came to see me. When he walked into my office, his body was badly wasted and the long hair had all fallen out as a result of chemotherapy. But his eyes were bright and his voice was firm for the first time. “Tommy, I’ve thought about you often. I hear you are sick,” I blurted out. “Oh, yes, very sick. I have cancer in both lungs. It’s a matter of weeks.” “Can you talk about it, Tom?” I asked. “Sure, what would you like to know?” he replied. “What’s it like to be only twenty-four and dying?” “Well, it could be worse.” “Like what?” “Well, like being fifty and having no values or ideals—like being fifty and thinking that booze, seducing women, and making money are the real biggies in life.” I began to look through my mental file cabinet under “S” where I had filed Tommy as strange. (It seems as though everybody I try to reject by classification, God sends back into my life to educate me.) “But what I really came to see you about,” Tom said, “is something you said to me on the last day of class.” So he’d remembered! He continued, “I asked you if you thought I would ever find God and you said, ‘No!’ That surprised me. Then you said, ‘But He will find you.’ I thought about that a lot, even though my search for God was hardly intense at that time.” My clever line. He’d thought about that a lot! “But when the doctors removed a lump from my groin and told me that it was malignant, that’s when I got serious about locating God. And when the malignancy spread into my vital organs, I really began banging bloody fists against the bronze doors of Heaven. But God did not come out. In fact, nothing happened. Did you ever try anything for a long time with great effort but no success? You get psychologically glutted, fed up with trying. And then you quit. … “Well, one day I woke up, and instead of throwing a few more futile appeals over that high brick wall to a God who may be or may not be there, I just quit. I decided that I didn’t really care about God, about an afterlife, or anything like that. I decided to spend what time I had left doing something more profitable. I thought about you and your class, and I remembered something else you had said: ‘The essential sadness is to go through life without loving. But it would be almost equally sad to go through life and leave this world without ever telling those you loved that you had loved them.'” “So I began with the hardest one, my dad. He was reading the newspaper when I approached him. ‘Dad?'” “Yes, what?” he asked without lowering the newspaper. “Dad, I would like to talk with you.” “Well, talk.” “I mean … it’s really important.” The newspaper came down three slow inches. “What is it?” “Dad, I love you, I just wanted you to know that.” Tom smiled at me and said it with obvious satisfaction, as though he felt a warm and secret joy flowing inside of him. “The newspaper fluttered to the floor. Then my father did two things I could never remember him ever doing before. He cried and he hugged me. We talked all night, even though he had to go to work the next morning. It felt so good to be close to my father, to see his tears, to feel his hug, to hear him say that he loved me.” “It was easier with my mother and little brother. They cried with me, too, and we hugged each other, and started saying real nice things to each other. We shared the things we had been keeping secret for so many years. “I was only sorry about one thing—that I had waited so long. Here I was, just beginning to open up to all the people I had actually been closest to. “Then one day I turned around, and God was there. He didn’t come to me when I pleaded with Him. I guess I was like an animal trainer holding out a hoop, ‘C’mon, jump through. C’mon, I’ll give you three days, three weeks.’ Apparently God does things in His own way and at His own hour. But the important thing is that He was there. He found me. You were right. He found me even after I’d stopped looking for Him.” “Tommy,” I practically gasped, “I think you are saying something very important and much more universal than you realize. To me, at least, you are saying that the surest way to find God is not to make Him a private possession, a problem solver, or an instant consolation in time of need, but rather by opening to love. You know, the apostle John said that. He said: ‘God is love, and anyone who lives in love is living with God and God is living in him.’ Tom, could I ask a favor of you? You know, when I had you in class you were a real pain. But you can make it all up to me now. Would you come into my present Theology of Faith course and tell them what you have just told me? If I told them the same thing, it wouldn’t be half as effective as if you were to tell it.” “Oh, I was ready for you, but I don’t know if I’m ready for your class.” “Tom, think about it. If and when you’re ready, give me a call.” In a few days Tom called and said he was ready for the class, that he wanted to do that for God and for me. We scheduled a date, but he never made it. He had another appointment, far more important than the one with me and my class. Of course, his life was not really ended by his death, only changed. He made the great step from faith into vision. He found a life far more beautiful than the eye of man has ever seen or the ear of man has ever heard or the mind of man has ever imagined. Before he died, we talked one last time. “I’m not going to make it to your class,” he said. “I know, Tom.” “Will you tell them for me? Will you … tell the whole world for me?” “I will, Tom. I’ll tell them. I’ll do my best.” So, to all of you who have been kind enough to read this simple story about God’s love, thank you for listening. And to you, Tommy, somewhere in the sunlit, verdant hills of Heaven, I told them as best I could. R 338 |