SÚP HÀNH TÂY – Onion Soup
Tác giả Joyce Suttin
Tôi đang trải qua những khoảng thời gian khó khăn ở trường cao đẳng. Những khóa học không khó khăn đến thế, và tôi đang rất say sưa nghiên cứu văn học Anh. Điều khiến tôi phiền hà đó chính là sự thay đổi lớn từ việc sống và lớn lên ở một thị trấn rất nhỏ thuộc thành phố New York sang cuộc sống ở một thành phố lớn. Về mặt lý thuyết, tôi đã được chuẩn bị, nhưng về mặt tâm lý thì không, tôi cũng không có những kinh nghiệm cần thiết để có thể ứng phó trước những khó khăn và nguy hiểm của cuộc sống nơi thành phố lớn, tôi cần phải tự xoay xở lấy để thích nghi với môi trường mới. Cũng đã có những lúc rất khủng khiếp. Tôi rất thích đi tản bộ để làm cho tâm trí được thanh thản, và nơi thị trấn nhỏ của tôi, an ninh không phải là vấn đề, nhưng bị một người đàn ông lạ mặt đi theo suốt một ngày, và việc bị giật mất bóp ngày hôm trước, khiến tôi rất hốt hoãng. Việc chia tay với “tình yêu của đời tôi” đã làm cho trái tim tôi trở nên tồi tệ hơn. |
By Joyce Suttin
I was going through hard times at college. The courses weren’t that difficult, and I was enjoying my studies in English literature. What had been bothering me was the dramatic change from a sheltered upbringing in a very small town in upstate New York to big city life. I was prepared academically, but not emotionally, nor did I have the “street smarts” I needed to handle myself well in my new environment. There had also been a couple of frightening moments. I loved to go for long walks to ease my mind, and in my small town, safety wasn’t an issue, but being followed one day by a very strange man and almost having my purse snatched another day had left me on edge. A breakup with the “love of my life” hadn’t done my heart much good either. |
Kỳ nghĩ lễ tạ ơn đến như một điều hạnh phúc khi được về ở nhà suốt một tuần.
Mẹ đến trước cánh cửa phòng ngủ đang mở khi tôi làm rớt chiếc kẹp tóc xuống khỏi bàn trang điểm. Nó chỉ gây ra tiếng động khi rớt xuống sàn nhà, nhưng vì quá căng thẳng nên tôi đã nhảy bật lên. Một cái nhìn băn khoăn đã thoáng qua khuôn mặt của mẹ tôi, nhưng bà đã cố gắng không thể hiện. Mẹ nói: “Con yêu, nếu đang rãnh, con có thể giúp mẹ làm bếp không.” Chúng tôi cùng xuống lầu, và mẹ để một đóng củ hành trên bàn. “Mẹ, con có nghe nói nếu mình lột vỏ củ hành trong nước thì sẽ không bị cay mắt,” tôi đã đề nghị thế. “Làm như thế mất nhiều thời gian lắm,” mẹ tôi trả lời với một cái nhìn thể hiện sự hiểu biết. Và thế là chúng tôi bắt đầu lột vỏ và bào hành để chuẩn bị cho món súp hành tây kiểu Pháp rất tuyệt của mẹ, chúng tôi đã cười trong nước mắt. Thật ra, tôi đã cảm thấy tốt hơn rồi khi mẹ nói: “Joyce này, con biết đấy thỉnh thoảng mẹ hay nấu súp hành tây. Mẹ đã có nhiều năm thực hành, và nó luôn có vị rất ngon. Có những lúc mẹ thức dậy và cảm thấy buồn, nghĩ về những người thân yêu đã ra đi, hay nhớ đến các con, hay đang trong những lúc khó khăn, hoặc nhớ về quê nhà nơi Thiên Đàng, mẹ liền mặc tạp dề vào và làm món súp hành tây. Mẹ cảm thấy rất dễ chịu khi ngồi khóc và dâng tất cả những đau khổ và lo lắng cho Thiên Chúa. Mẹ để cho nước mắt rơi một cách tự nhiên, và nếu như bố hay ai đó bước vào, mẹ chỉ cười thật tươi và nói: ‘Đừng để ý đến những giọt nước mắt. Em chỉ đang nấu món súp hành tây thôi.’ Đã nhiều lần mẹ nấu món súp ngon theo cách này đấy, và mẹ đã có được thời gian quý giá tìm kiếm những gì tận sâu trái tim của mình và dâng tất cả cho Chúa Giê-su. Thỉnh thoảng có thể con sẽ muốn thử nó.” Tôi nghe theo lời khuyên của mẹ và nhận thấy rằng món súp hành tây chính là thứ tôi cần đến trong những lúc tôi phải tiếp tục nuốt khi cổ họng như nghẹn tức lại hay những lúc phải dấu nước mắt, cố gắng tỏ ra hạnh phúc. Kinh Thánh có câu: “Mọi việc đều có lúc, mọi việc đều có thời… Một thời để khóc lóc, một thời để vui cười, một thời để múa nhảy” (Giảng viên 3:1,4). Bí quyết thật sự để có được món súp hành tây ngon tuyệt đó chính là dâng những giọt nước mắt và sợ hãi cho Thiên Chúa. Món súp hành tây kiểu Pháp của người mẹ 6 củ hành tây cỡ trung, lột vỏ, và cắt hạt lựu |
Thanksgiving break came as a blessed weeklong retreat back home.
Mom came to my open bedroom door as I brushed a hairpin off the dressing table. It barely made a sound as it hit the floor, but I was so tensed up that it was enough to make me jump. A look of concern flashed across Mom’s face, but she tried not to show it. “Honey,” she said, “I could use your help in the kitchen, if you have a few minutes.” We went downstairs and she set a pile of onions on the table. “I heard, Mom, that if you peel them under water they don’t sting your eyes,” I offered. “That always takes too long,” she answered with a knowing look. As we began to peel and slice the onions for Mom’s delicious French onion soup, we smiled through our tears. I was feeling better already when she said, “You know, Joyce, from time to time I make onion soup. I have had years of practice, and it always tastes delicious. Sometimes on a day when I wake up feeling blue, thinking about loved ones who have passed on, or missing you kids, or going through some difficulty, or feeling homesick for Heaven, I put on my apron and make onion soup. It feels so good to sit and cry and commit my heartaches and worries to the Lord. I let the tears fall openly, and then if Dad comes in or someone comes to the door, I just smile real big and say, ‘Don’t mind the tears. I’m just making onion soup.’ I have made some delicious soup that way, and I have spent some precious time searching deep in my heart and giving it all to Jesus. You might want to try it from time to time.” I followed my mother’s advice and found many times that onion soup was just what I needed when I had to keep swallowing a lump in my throat or blink back tears, trying to put on a happy face. The Bible says, “To everything there is a season, a time for every purpose under heaven. … A time to weep and a time to laugh, a time to mourn and a time to dance” (Ecclesiastes 3:1,4). The real key to a good soup is being sure to commit those tears and fears to the Lord. Mom’s French Onion Soup (6 servings) 6 medium onions, peeled and sliced into slivers R 360 Onion Soup |