SỰ KIÊN TRÌ – PERSISTENCE
Tác giả Jessica Robert
Tôi làm công việc trông nom trẻ con suốt nhiều năm, và tôi không ngừng ngạc nhiên trước khao khát mãnh liệt về cuộc sống của bọn trẻ, niềm vui muốn khám phá, và sự kiên trì. Đúng vậy, sự kiên trì. Có thể đây là một suy nghĩ lạ, khi mà những đứa trẻ nhỏ nổi tiếng là thời gian tập trung rất ngắn. (Bất cứ người mẹ nào cố gắng giữ cho những đứa con mới chập chững bước đi của họ yên một chỗ để ăn xong bữa ăn đều có thể nói cho bạn biết về điều này.) Tuy nhiên, có những khoảnh khắc trong cuộc sống của đứa trẻ, khi sự thôi thúc bẩm sinh về sự phát triển làm cho nó háo hức học một kỹ năng mới, như nhặt một vật dụng nhỏ nào đó bằng những ngón tay mũm mĩm bé xíu, hoặc bò trườn, hoặc bước đi. Những kỹ năng mới này đòi hòi nơi đứa trẻ một sự tập trung và một sự nổ lực to lớn và một khoảng thời gian rất lớn so với cuộc sống chỉ mới vừa bắt đầu không lâu của bé. Chúng cũng đòi hỏi sự hoạt động của những cơ mà vốn chỉ mới bắt đầu học cách phối hợp, và chỉ đủ mạnh để chịu sức nặng của bé. Gần đây, tôi sang một nước khác, tôi trải qua khoảng thời gian khó khăn để thích ứng. Những người bạn và những đồng nghiệp cũ của tôi trở nên giống như gia đình. Buồn khi xa họ, và tôi nhớ những đứa trẻ “của tôi”, tôi đã cố gắng thử những công việc khác của hoạt động tình nguyện, nhưng tôi không cảm thấy mình làm tốt được điều gì cả. Ví dụ một chuyện, tôi dồn sức vào việc vận động đồ chơi và sách vở cho trẻ em túng thiếu, nhưng khi mọi việc diễn tiến chậm, tôi thất vọng và cảm thấy muốn bỏ cuộc. |
By Jessica Roberts
I’ve worked with children for years, and I never cease to be amazed at their hunger for life, joy of discovery, and persistence. Yes, persistence. That may come as a new thought, considering small children’s notoriously short attention spans. (Any mother who has tried to get her toddler to sit still long enough to finish a meal can tell you about that.) There are moments in every young child’s life, though, when the inborn urge for development drives the child to learn a new skill, such as picking up a small object with chubby little fingers, or crawling, or walking. These new skills require a huge amount of concentration and effort on the part of the child and a great deal of time compared to his or her short life up to that point. They also put physical demands on muscles that are just beginning to learn coordination and are barely strong enough to sustain the child’s weight. When I recently moved to a new country, I went through a difficult time of adjustment. My friends and co-workers in my former situation had become like family. It hurt to leave them, and I missed “my” kids. I tried my hand at new aspects of our volunteer work, but felt I wasn’t good at any of them. At one point, for example, I channeled my energy into a toy-and-book drive for needy children, but when it was slow taking off, I grew discouraged and felt like giving up. |
Một ngày nọ, tôi đang trông đứa con nhỏ của đồng nghiệp, bé tên Rafael. Từ lúc mới biết bé cho đến giờ, bé vẫn đang học bò. Bé bắt đầu đẩy người lên bằng đôi cánh tay run run của bé, và cuối cùng có thể nâng người lên bằng hai tay hai chân, nhưng rồi cậu bé lại bị mắc kẹt. Việc này lập đi lập lại suốt nhiều tuần. Cậu bé có thể nâng người lên và lúc lắc qua lại bằng đôi tay mũm mỉm ngắn ngủn và đầu gối của mình, nhưng không đạt được tiến bộ tiến lên phía trước. Nếu một món đồ chơi ngoài tầm với của bé, cho dù bé đung đưa trên tứ chi thế nào hoặc ngọ nguậy trên cái bụng thế nào, bé cũng không đến gần được. Thỉnh thoảng cậu bé có thể lùi lại, nhưng điều duy nhất ấy mang cậu bé càng xa hơn cái mục tiêu. Ngày hôm nay, sau khi cố gắng hết sức, cậu bé nhìn tôi với “Ẳm con lên với” được viết trên nét mặt của bé. Tôi có thể thông cảm. Cái nhìn đó giống như cảm giác của tôi, nhưng tôi biết rằng tất cả những cố gắng ấy rèn luyện cho cơ bắp của bé mạnh hơn và dạy bé về chính cơ thể của bé. Vì thế, tôi ẳm bé lên, vuốt ve bé và động viên bé một chút, nhưng sau đó đặt bé trở lại sàn nhà để bé tiếp tục cố gắng. Bé phải tự học cách bò một mình, tôi không thể nào làm thay bé được. Cuối cùng, bé mạnh hơn và có thể làm được. Bỗng nhiên, tôi nhận thấy mình rất giống Rafael. Tôi ráng sức, cố gắng học quen với những công việc mới, ngôn ngữ mới, và học quen với văn hóa mới, và phản ứng tự nhiên của tôi chính là ngước nhìn lên Chúa Giê-su và nói: “Xin hãy nhấc con lên! Giải thoát con khỏi điều này!” Nhưng Ngài biết, thời gian học tập này tuy khó khăn, nhưng sẽ làm tôi mạnh mẽ hơn. Vì thế, cho dù tình yêu của Ngài luôn ở bên để khích lệ tôi, tôi vẫn phải thực hiện phần việc của tôi, tôi phải kiên trì. Việc ấy mang đến cho tôi cái nhìn mới về hoàn cảnh của mình. Nếu Rafael có thể tiếp tục, tôi sẽ cũng có thể! Và khi tôi cảm thấy mệt mỏi trong việc cố gắng hoặc cảm thấy bực dọc vì những nổ lực có vẻ như vô ích, tôi sẽ đến với Chúa Giê-su để tìm thấy tình yêu, sự động viên, và sức mạnh để tiếp tục học những bài học mà cuộc sống mang đến trên đường đời của tôi. Giờ đây, Rafael đang vui vẻ bò và bắt đâu nhỏm đứng dậy. Tôi cũng đang bước những bước đi của đứa trẻ trong việc học những kỷ năng mới và mở rộng phạm vi hiểu biết của tôi. Tôi biết chẳng bao lâu chúng ta sẽ đứng lên và chạy, nếu chúng ta chỉ cần tiếp tục cố gắng.
Người đàn ông muốn một khu vườn đẹp |
One day I was caring for a co-worker’s baby, Rafael. For as long as I had known him, Rafael had been trying to crawl. He would start by pushing himself up on shaky arms and eventually get up on all fours, but then he would get stuck. This went on for weeks. He would push himself up and rock back and forth on his pudgy hands and knees, but not make any forward progress. If a toy was just out of his reach, no matter how much he rocked on all fours or wiggled on his belly, he wouldn’t get any closer. He sometimes managed to scoot himself backwards, but that only moved him further from his goal. This day, after trying his hardest, he looked at me with “Pick me up!” written in frustration on his little features.
I could sympathize. That look was just how I felt, but I knew that all that struggling was strengthening his muscles and teaching him about his body. So I picked him up and cuddled and encouraged him a bit, but then put him back on the floor to try again. He would have to learn to crawl on his own; I couldn’t do it for him. Eventually he would grow stronger and get the hang of it. Suddenly I realized how much like Rafael I was. I’d been struggling, trying to learn new jobs, a new language, and about a new culture, and my natural reaction had been to look up to Jesus and say, “Pick me up! Save me from this!” But He knows that this time of learning, difficult as it may be, will make me stronger. So even though His love is always there to cheer me on, I have to do the work. I have to persevere. That gave me a new outlook on my situation. If Rafael can keep it up, then I will too! And when I grow weary of trying or get frustrated from seemingly futile effort, I’ll go to Jesus for love, encouragement, and the strength to keep learning the lessons life brings my way. Rafael is now happily crawling and starting to pull himself up to stand. I’m also taking baby steps in learning new skills and broadening my horizons. I know we’ll both be up and running before long, if we just keep trying. Results and Roses The man who wants a garden fair, R 413 |