NHỮNG MẢNH GHÉP – PUZZLE PIECES
Tác giả Nyx Martinez
Khi mọi người đốt pháo bông vào đêm Giao Thừa, bạn có hô to chúc mừng không? Hay tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ mang đến cho bạn một cảm giác sầu muộn khi suy ngẫm về tương lai? Khi những tiếng la to “Chúc Mừng Năm Mới” vang lên, đó có phải là khoảnh khắc vui vẻ đối với bạn không? Hay nó pha lẫn với sự lo lắng về tương lai? |
By Nyx Martinez
When everyone lit fireworks at the stroke of midnight on New Year’s Eve, did you celebrate in vibrant cheer? Or did the clock’s chime bring a kind of melancholy as you silently pondered the future? As the shouts of “Happy New Year” rang out, was it a joyful moment for you? Or was it tinged with anxiety about the future? |
Năm ngoái, tất cả đều hơi mơ hồ đối với tôi. Chúng tôi đã cụng ly và nâng cốc như thường lệ để chúc mừng năm mới lẫn nhau, nhưng khi nằm trằn trọc trên giường, tôi đã tự hỏi tương lai của tôi sẽ thế nào.
Tôi rất hào hứng với nhiều những triển vọng trong tương lai; tôi biết rằng sẽ có sự thay đổi. Cảm xúc của tôi lẫn lộn, và trong giờ phút quyết định, thì không đâu ra đâu cả. Những ngày ở trong tình trạng không rõ ràng kéo dài thành một tuần, sau đó là hai tuần. Tôi ngẫm nghĩ, trì hoãng và cầu nguyện. Rất nhiều. Chẳng có kết quả gì cả. Rồi đến một ngày, một bưu phẩm được gửi đến. Kèm với quần áo và sô-cô-la, dì tôi gửi cho tôi bộ xếp hình dành cho trẻ con. Thật thú vị. Tôi lấy nó cho đứa em trai của mình. Khi RJ, đứa trẻ bốn tuổi nhìn thấy, thằng bé hớn hở cầm lấy chiếc hộp và đi vào phòng mở ra. Nhưng không lâu sau, thằng bé quay trở lại—và trong vẻ tức giận. “Những mảnh ghép không có hình!” thằng bé kêu to. “Chị phải vẽ hình ra cho em!” “Cái gì?” “Những mảnh ghép không có hình!” RJ lặp lại. Nhìn gần lại, tôi nhận ra rằng đó là một trong những bộ ghép hình theo kiểu tự làm lấy, và với sự nài nỉ của RJ, tôi vẽ lên bộ ghép hình chưa được tháo ra. Thằng bé vui mừng khôn siết. Chỉ vừa lúc tôi nghĩ thằng bé sẽ để lại tôi một mình, RJ bảo: “Giờ chị phải giúp em ghép hình!” Thằng bé đổ những mảnh ghép ra nền nhà, gom lại thành một đống, trải ra lại, và ngồi đó, khoanh tay, hớn hở tin rằng tôi sẽ ghép cho nó. Tôi ngập ngừng, nhưng cuối cùng đành chịu thua. Tôi bảo: “Được rồi, chị em mình cùng làm. Dễ thôi mà!” Tôi định để RJ tô màu trước khi tháo những mảnh ghép ra, nhưng nó đã không làm. Những mảnh ghép là một mớ lộn xộn những đường trắng đen và có vẻ như không khớp nhau. Nhưng RJ không nản chí. Tôi chỉ cho thằng bé phải tìm những miếng ở góc trước, kế đến là các cạnh và rồi tìm những miếng trong hình dễ nhận ra nhất—những miếng hình con mắt ráp ở đây cùng với những miếng hình chiếc mũi, những miếng ghép có lá cùng với những miếng ghép có hoa,… Dần dần, mọi thứ bắt đầu khớp với nhau. Tôi nhìn RJ chậm rãi tìm và ráp những mảnh ghép vào đúng chỗ của nó. Thỉnh thoảng thằng bé lắc đầu với vẻ thất vọng. Những lần khác nó vung tay với vẻ bực tức và la to: “Ồ, không phải nằm ở đây!” Và mỗi lần như thế thằng bé cho rằng những miếng ghép có vấn đề. Nhiều lần tôi đã phải nhấn mạnh với thằng bé rằng tất cả mọi miếng ghép đều khớp với nhau một khi thằng bé đặt nó đúng vị trí. “Tất cả đều thuộc cùng một bức hình. Chúng ta chỉ cần tìm ra vị trí của nó thôi.” tôi bảo. Mất nửa tiếng đồng hồ để ghép xong bức hình con mèo đang chơi trong vườn, nhưng khi hoàn tất, cái nhìn thỏa mãn với vẻ tự mãn xuất hiện nơi khuôn mặt của RJ. Tôi cũng mỉm cười, vì ngay sau đó, tôi hiểu rằng mình cũng giống như một đứa trẻ nhỏ, cố phân loại những mảnh ghép của cuộc đời, bối rối và chán nản, muốn nói rằng tôi không thể làm được. Tất cả những miếng ghép ấy đều thuộc cùng một bức hình, một giọng nói thỏ thẻ nhẹ nhàng nơi tâm hồn mà tôi nhận ra như giọng Chúa Giê-su. Chúng ta chỉ cần tìm ra vị trí của chúng. Cũng như tôi đã ngồi cùng với đứa em trai của mình, chỉ dẫn vị trí của những mảnh ghép, Chúa Giê-su cũng ngồi cùng tôi trong lúc tôi phân loại đống chồng chất được gọi là tương lai của tôi. Tôi đã cố vứt bỏ những phần có vẻ như vô nghĩa, gào thét với sự thất vọng vì tôi không biết cái nào ở chỗ nào. Và Ngài luôn trấn an tôi rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp, rằng tất cả những mảnh ghép sẽ khớp với nhau. Ngài chắc chắn như thế bởi vì Ngài chính là họa sĩ đã vẽ nó. Mất thời gian và tôi phải kiên nhẫn, nhưng khi tất cả những mảnh ghép ở vào đúng vị trí, tôi cũng cười với sự thỏa mãn. Và đó cũng là những gì đã xảy ra. Với thêm một số lời chỉ dẫn từ Chúa Giê-su, một vài ngày trước khi tôi ngồi xuống viết bài này, tất cả những mảnh ghép đều khớp với nhau. Ngày hôm nay, tôi nhìn bộ ghép hình năm tới, và tôi cảm thấy phấn khởi! Mọi thứ đã bắt đầu hiện ra rõ. Tôi phân loại những miếng ở góc và cạnh. Tôi nhìn thấy một vài thứ được mở ra trước mắt tôi. Tôi nhận ra rằng tất cả những mảnh ghép đều cần đến. Và chắc chắn nó sẽ là một bức tranh đẹp. |
Last year, it was all a little hazy to me. We clinked our glasses and toasted one another with the usual buzz of a New Year’s celebration, but as I tossed in my bed later, I wondered what was in store for me.
I was excited about many future prospects; I knew that change was in the air. I was on a high and a low at the same time, and while on the verge of making decisions, couldn’t quite come to any. The following days of uncertainty stretched into a week, then two. I pondered, procrastinated, and prayed. A lot. To no avail. Then one day, a package arrived in the mail. Along with clothes and chocolates, my aunt had sent me a child’s puzzle. Amused, I laid it aside to give to my little brother. When four-year-old RJ saw it, he excitedly took the box into another room to open. Soon, though, he was back—and he was in a frenzy. “The puzzle has no picture!” he exclaimed. “You have to draw the picture!” “What?” “The puzzle has no picture!” RJ repeated. Looking closer, I realized it was one of those do-it-yourself puzzles, and so, at RJ’s insistence, I drew a picture on the not-yet-disassembled puzzle. He was overjoyed. Just when I thought he would leave me alone, RJ said, “Now you have to help me do it!” He scattered the pieces on the floor, raked them into a pile, spread them out again, and sat there, arms crossed, cheerfully confident that I would do the work for him. I hesitated, but eventually gave in. “Okay, we’ll do it together,” I said. “It’s easy!” I had intended for RJ to color the picture before he took the puzzle apart, but he hadn’t. The pieces were a mess of black and white lines that didn’t seem to fit together. But RJ wouldn’t be deterred. I showed him how to find the corner pieces first, then the edges, and then to hunt for pieces where elements of the picture were recognizable—eye pieces over here with nose pieces, leaf pieces with flower pieces, etc. Bit by bit, it started to come together. I watched as RJ slowly found and fitted each puzzle piece into its proper place. He sometimes shook his head in frustration. Other times he threw up his hands in exasperation and said aloud, “Aw, that doesn’t go here!” And each time he was convinced there was something wrong with the puzzle itself. Time and again I had to reassure him that the pieces would indeed all fit together once he had each one in the right place. “It’s all part of the same picture,” I would say. “We just need to find where it goes.” It took a half hour before the picture of a cat playing in a garden was completed, but when it finally was, a look of smug satisfaction spread across RJ’s face. I was smiling too, because right then I understood that I was like a little child, trying to sort out the puzzle pieces of my life, getting confused and frustrated, wanting to say I couldn’t do it. All those pieces are part of the same puzzle, whispered a gentle inner voice that I have come to recognize as Jesus’. We just need to find where they go. Just as I had sat with my little brother, hinting where pieces would fit, Jesus would sit with me as I sorted out this pile called my future. There I was, trying to get rid of parts that didn’t seem to make sense, crying out in a fit of frustration that I didn’t know what went where. And there He was, all the time reassuring me that it was going to be okay, that all the pieces would come together. He could be certain of that because He was the artist who had drawn it. It would take time and I would have to be patient, but when all the pieces were finally in place, I too would smile with satisfaction. And that’s just what happened. With a few more hints from Jesus, a few days before I sat down to write this story, the pieces all came together. Today I look at the puzzle of the next year, and I am excited! Things are already beginning to fall into place. I’m sorting the corners and the edges. I’m seeing something unfold before my eyes. I have learned that all the pieces are needed. And yes, it’s going to be a beautiful picture. |