Nhảy xuống – Taking the Plunge
Tác giả Lilia Potters
Cậu bé trai ấy chắc khoảng chừng bốn tuổi. Tôi quan sát với vẻ thích thú khi bố cậu bé đi đến cuối tấm ván lặn để nhảy xuống phía dưới hồ và dạy cho cậu bé cách lặn. Cậu bé hoan hô rối rít khi người bố nhảy xuống nước và làm nước bắn lên tung tóe, nhưng khi người bố khuyến khích cậu bé nhảy xuống, cậu bé lại lo sợ và lùi lại. “Đừng lo, con trai. Bố sẽ chụp lấy con.” người bố bảo đảm với cậu bé. Sau một lúc động viên, đốc thúc, cậu trai can đảm bước đến phía cuối tấm ván nhảy và đứng chệnh choạng ở đó, ra hiệu lung tung để người bố ở phía dưới nước đến gần hơn. “Không, bố, đến gần hơn tí nữa ở phía này!… Không, phía kia!” Tôi nghe thấy tiếng cậu bé la lớn. Cậu bé tiếp tục như thế trong một lúc, đến khi tôi nghĩ chắc chắn là cậu bé sẽ nhảy xuống. Nhưng đến phút cuối cùng, cậu bé lại bỏ dỡ, và quay trở lại chỗ cạnh hồ bơi. |
By Lilia Potters
The little boy must have been about four years old. I watched with interest as his dad walked to the end of the diving board at the deep end of the pool and began to teach him how to dive. The boy cheered wildly at the splash his dad made as he entered the water, but when his dad encouraged him to jump in, he backed away apprehensively. “Don’t worry, son,” his dad assured him. “I’ll catch you.” After some prodding, the boy ventured to the end of the diving board and teetered there, signaling wildly to his dad in the water below to come a little closer. “No, Dad, a little more this way! … No, that way!” I heard him call out. This went on for a while until I thought for sure he was going to take the plunge. But at the last minute he chickened out, turned around, and walked back to the poolside. |
Người bố, kiên nhẫn nhưng kiên quyết, những người bố thường có những lúc như thế, cố thuyết phục cậu bé không được bỏ cuộc, và cuối cùng dỗ ngọt cậu bé trở lại ván nhảy. Cả một quá trình được lặp lại nhiều lần cho đến cuối cùng cậu bé nhảy vào vòng tay đang đón sẵn của người bố. Cậu bé rất hãnh diện về chính mình! Vẻ mặt của bố cậu bé đã nói lên tất cả, và ông đã không thể giấu được sự khen ngợi. “Con đã làm được, con trai ạ! Bố rất hãnh diện về con!”
Tôi mĩm cười và nghĩ thỉnh thoảng tôi có thể giống như cậu bé ấy được bao nhiêu. Trong suốt nhiều tháng, tôi chuẩn bị rời khỏi nơi đang ở để đến một đất nước khác cho một công việc mới, những kinh nghiệm mới, và những người bạn mới đang chờ đợi tôi. Mặc dù tôi nhận được sự động viên từ mọi phía rằng sự thay đổi này là tốt cho tôi, nhưng đôi lúc, tôi vẫn bị cám dỗ bởi sự lo lắng về việc tất cả mọi thứ sẽ thế nào. Thiên Chúa nói: “Đừng lo lắng! Chỉ việc nhảy xuống! Ta ở ngay trước mặt con, và Ta sẽ chụp lấy con! Ta không để con rơi xuống!” Nhưng tôi lại tranh luận: “Được, con sẽ nhảy, nhưng Ngài có thể đến gần hơn một chút không? Ngài có thể đến gần đây hơn một chút, đến gần kia hơn một chút không, như vậy con cảm thấy an toàn hơn?” Thiên Chúa, Đấng vô cùng kiên nhẫn, hơn bất cứ người cha nào trên thế gian, tiếp tục bảo đảm với tôi rằng tôi có thể tin tưởng nơi Ngài. Và lẽ dĩ nhiên, Ngài đúng. Ngài luôn ở sẵn đó để chụp lấy tôi, và không ai vui mừng trước những chiến thắng nhỏ nhoi của tôi như Ngài. Vậy một lần nữa, tôi sẽ nhảy xuống.
Hồn tôi ơi, hãy có lòng tin vào Đức Chúa,
Hãy tin tưởng và đừng sợ hãi; Đức Chúa sẽ hoàn thành mọi việc Mỗi lời hứa Ngài đã hứa. Bay đi Cho đến bao giờ chúng mới hiểu được rằng những chiếc xe hơi rất nguy hiểm? Tôi tự hỏi. Nơi mà những chú chim nhỏ chọn để làm sân chơi, sáng nay bỗng tấp nập xe cộ đến đậu. Tôi đã lo lắng khi nhìn thấy chú chim nhảy đến khoảng hẹp giữa chiếc xe của tôi và chiếc bên cạnh. Do dự giữa việc muốn đuổi nó đi và bảo nó lại gần hơn, tôi đã không làm gì cả. Tiếp tục nhảy nhót một cách liều lĩnh trong cái thế giới nhỏ bé của nó, nó hót líu lo như muốn nói với những người đậu xe và những người đi bộ: “Chào buổi sáng! Một ngày thật đẹp phải không?” Dường như mọi người quá hối hả hoặc quá bận rộn với những lo lắng hằng ngày để có thể chú ý đến nó. “Mày chỉ có một mình thôi, người bạn nhỏ ạ,” tôi nói thầm một nửa như nói với nó một nửa như lời cầu nguyện. Một chốc sau, sự hốt hoảng chiếm lấy tôi khi chú chim nhỏ không để ý và nhảy ra ngay trước chiếc xe đang chạy đến. Sự hốt hoảng được thay thế ngay bởi sự nhẹ nhõm khi chú chim bay đi và lên cao trong bầu trời. Tôi đã quá chú ý đến tất cả những nguy hiểm có khả năng xảy ra, nhưng tôi đã quên rằng chú chim ấy có đôi cánh, một phương cách để thoát đi. Và chúng ta cũng thế. Khi niềm hạnh phúc và tình trạng khỏe mạnh của chúng ta bị đe dọa, chúng ta có thể thoát khỏi, để đến những nơi tuyệt vời bằng đôi cánh của lời cầu nguyện. |
His dad, patient but persistent, as dads can sometimes be, urged him not to give up and finally coaxed him back to the end of the diving board. The whole procedure was repeated several times until the boy finally jumped into the waiting arms of his father. He was so proud of himself! The look on his dad’s face said it all, but he couldn’t have held back the praise if he’d wanted to. “You did it, son! I’m so proud of you!”
I smiled and thought how much like that little boy I can be at times. For several months I’ve been in the process of pulling up stakes and preparing to move to another country where new work, new experiences, and new friends are waiting for me. Even though I’ve received encouragement from all quarters that this change is going to be good for me, I’m still tempted to worry at times about how it’s all going to turn out. God says, “Don’t worry! Just take the plunge! I’m right here in front of you, and I am going to catch you! I won’t let you down!” But I argue, “Okay, I’ll jump, but please, could You just come a little bit closer? Could You come a little this way or a little that way, so I can feel more secure?” God, who is infinitely more patient than any earthly father could ever be, continues to assure me that I can trust Him. And He’s right about that, of course. He’s always been there to catch me, and no one rejoices at my little victories like He does. So once again I will take the plunge. Have faith in God, my heart,
Trust and be unafraid; God will fulfill in every part Each promise He has made. Take Flight How old do they have to be before they learn that cars are dangerous? I wondered. The spot the little bird had chosen for his playground that morning happened to be a busy parking lot. I watched nervously as he hopped to the narrow space between my car and the next. Torn between wanting to shoo him away and telling him to come closer, I did neither. As he continued on his mad bounce about his little world, he chirped his “Good morning! Isn’t it a lovely day?” to passing cars and pedestrians. Everyone, it seemed, was in too big of a hurry or too preoccupied by cares of the day to notice him. “You’re on your own, little fellow,” I muttered in what was half statement and half prayer. A moment later panic gripped me as the little bird nonchalantly pranced out in front of oncoming traffic. Panic was soon replaced by relief as the bird took flight and climbed into the sky. I had been so focused on all the potential dangers that I had forgotten the bird had wings, a way of escape. And so it is with us. When our happiness or well-being is threatened, we can escape to heavenly places on the wings of prayer. R 359 |