NGÔI NHÀ TRÊN NGỌN ĐỒI – THE HOUSE ON THE HILL
Tác giả: Colin C.Bell
Long sống cùng với gia đình trong một ngôi làng nhỏ ở phía Nam Châu Á. Cũng giống như những người khác trong làng, gia đình Long sống bằng nghề nông. Dân làng đều xây nhà dưới đồng bằng bên cạnh cánh đồng của họ, chỉ duy nhất nhà của gia đình Long nằm trên đỉnh đồi. Bởi vì cánh đồng của gia đình Long cũng nằm ở phía dưới đồng bằng như bao người khác, nên mỗi ngày, cha và mẹ anh phải lên xuống ngọn đồi để làm ruộng. Trong mùa gặt, họ phải khiêng thóc lên đồi để đem chứa vào nhà kho. Và bởi vì trường học cũng ở dưới đồng bằng, nên mỗi buổi sáng, Long đi xuống đồi để đến trường và leo lên đồi để về nhà vào mỗi buổi chiều. |
By Colin C. Bell
Long lived with his family in a small village in Southeast Asia. Like most people in their village, Long’s family were farmers. The villagers had their houses next to their fields on the wide plain, except for Long’s family, whose house stood alone on top of a hill. Since Long’s family’s fields were on the plain below like everybody else’s, his mother and father had to go up and down the hill every day to work the fields. During the harvest they had to bring the harvested rice up the hill to their storehouse. And because the school was also down on the plain, Long had to go down the hill to school every morning and climb back up the hill to go home every evening. |
Một ngày nọ, Long than phiền với bố về điều này. “Thật không công bằng. Con phải leo lên, leo xuống ngọn đồi mỗi ngày, trong khi các bạn con thì không phải thế. Tại sao chúng ta lại phải sống tận trên đồi như vậy bố?”
Bố của Long suy nghĩ chốc lát trước khi trả lời. “Bố cũng không biết tại sao chúng ta lại sống trên đồi. Nhà chúng ta đã ở đây qua rất nhiều thế hệ. Bố rất biết ơn về ngôi nhà nhỏ trên đây của chúng ta. Hãy nghĩ theo cách này vậy: Chúng ta là những người đầu tiên được nhìn thấy mặt trời mọc vào buổi sáng và là những người cuối cùng nhìn thấy mặt trời lặn vào buổi tối.” Nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì nhiều đối với Long. “Nhưng chúng ta phải chịu vất vả hơn những người khác. Con phải đi bộ nhiều hơn các bạn khác. Điều đó không công bằng!” “Ồ, nhưng chúng ta không nên nói như thế”, bố của Long đáp lại. “Thiên Chúa ban cho chúng ta ngôi nhà này để ở và chúng ta nên biết ơn Ngài về điều này.” Tuy nhiên, Long vẫn không chấp nhận. Anh ta ao ước có thể sống phía dưới đồng bằng. Một ngày nọ, không bao lâu sau cuộc trò chuyện, mây đen bắt đầu kéo đến ngôi làng của Long. Lúc ấy chỉ vài tuần sau mùa gặt, do đó dân làng nhìn bầu trời và lo lắng về kho trữ thóc. Và thời tiết trở nên một xấu hơn. Bầu trời ngày một tối đen. Và rồi điều đó đã xảy ra. Mưa không ngừng trút xuống. Trời cứ mưa, cứ mưa, và cứ mưa mãi. Đồng ruộng và những ngôi nhà dưới đồng bằng đều bị ngập. Mùa màng và dự trữ đều bị mất sạch. Chỉ duy nhất căn nhà của gia đình Long trên đỉnh đồi là khô ráo, và là nơi cho tất cả dân làng ẩn trú. Họ rất biết ơn về căn nhà trên đỉnh đồi của gia đình Long, và họ đã ăn gạo mà gia đình Long dự trữ. “Bây giờ, con có thật sự biết ơn vì căn nhà của chúng ta ở tận trên đồi không?”, cha của Long nói với cậu bằng một cái nhìn trìu mến. Long mĩm cười một cách ngượng ngùng và gật đầu. Chúng ta thường than phiền về những khó khăn trong cuộc sống hoặc nghĩ rằng cuộc sống khó khăn—và vì thế chúng ta cho rằng—Thiên Chúa đã không công bằng đối với chúng ta. Nhưng nếu chúng ta chấp nhận tất cả những gì Thiên Chúa để xảy ra trong cuộc sống của chúng ta, và luôn biết tạ ơn, một ngày nào đó chúng ta sẽ nhận thấy rằng Ngài sẽ biến những gì chúng ta xem là khó khăn trở ngại thành những gì cứu rỗi cho chính chúng ta và cho người khác. Trong cái hoạ đều có cái may. —Angela Cater (1940-1992), tác giả người Anh Hạnh phúc chính do bạn tạo ra. Một số người trong cơn khó khăn, hoạn nạn vẫn vui vẻ một cách lạ thường; số khác lại than khóc dù chỉ trong một lúc khó khăn nhỏ nhoi nhất. Những ai trông đợi khó khăn và tai hoạ qua đi sẽ là những người vượt lên trên trong cuộc sống. Và ánh sáng rực rỡ của thái độ tích cực của họ sẽ chiếu sáng trên con đường của những người khác. —Chloe West |
One day Long talked to his father about this. “It’s not fair. I have to walk up and down the hill every day, but my friends don’t. Why do we have to live up here on the hill?” Long’s father thought about this for a while before he answered. “I’m not sure why we live here on the hill.
Our house has stood here for many generations. I’m thankful for our little house up here. Think of it this way: We are the first to see the sun come up in the morning and the last to see it set in the evening.” But this didn’t mean much to Long. “But we have to work so much harder than everyone else. And I have to walk much further than my friends. It’s not fair!” “Oh, but we shouldn’t say that,” Long’s father replied. “God has given us this place and we should be thankful for it.” Yet Long was not convinced. He wished he could live down on the plain. One day not long after this conversation, the clouds began to gather in the sky over Long’s village. It was only a few weeks after the rice harvest, and so the villagers looked to the sky with concern for the stored rice. And the weather got only worse. The sky became darker and darker. Then it happened. The rains came down and wouldn’t stop. It rained and rained and rained. The houses and fields in the plain were all flooded. The harvest and stores of rice were lost. Only Long’s house on top of the hill was dry, so that’s where all the villagers fled. They were all thankful for Long’s house on the hill, and they ate of the rice that was stored there. “Now,” Long’s father said to him with a gentle look in his eye, “are you thankful for our house on the hill?” Long smiled sheepishly and nodded. So often we complain about some hardship or are tempted to feel that life—and therefore God—isn’t fair to us. But if we can accept whatever God has allowed to come into our lives and be thankful for it, one day we will see that He can turn our seeming hardship or handicap into a lifesaver for us and others. Happiness is what you make it. Some people are unbelievably cheerful in the midst of difficulty or obstacles; others bemoan the slightest inconvenience. Those who look for the upside of any seeming disaster or trouble are the ones who come out ahead in quality of life. And the radiance of their positive attitude sheds light on the paths of others. —Chloe West You have no silver linings without a cloud. —Angela Carter (1940–1992), British author R 181 |