NGHĨ VỀ MẸ NƠI THIÊN ĐÀNG – Thinking about you in Heaven
Tác giả Lily Neve
Khi đang bước đi trên những con đường quê ở những ngọn đồi phía sau nhà, con chợt nhận ra rằng tuần sau, sẽ là năm năm kể từ lần cuối cùng con gặp mẹ, kề từ lúc mẹ rời bỏ chúng con. Lúc đầu, những suy nghĩ ấy khiến con buồn, nhưng bất chợt, suy nghĩ của con hoàn toàn khác. Năm năm nơi thiên đàng. Mẹ đã trải qua năm năm nơi thiên đàng. Rất tuyệt vời lắm đây! Vòng qua khúc quanh, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt. Bầu trời với những đám mây hồng và xanh, được nổi bật hơn bởi sự chen lẫn của ngày gió mùa trước đó, đôi lúc xen giữa bầu trời trong xanh nắng chói với những đám mây mưa. |
By Lily Neve
As I was walking this evening on the country roads in the hills behind my house, I realized that next week it will be five years since I last saw you, since you left us. At first I was saddened by the thought, but suddenly it struck me differently. Five years in heaven. You’ve spent five years in heaven. What that must be like! Rounding a bend, a spectacular sunset came into view. The sky was awash in pinks and blues, amplified by a pre-monsoon day that had alternated, sometimes suddenly, between sunny, brilliant blue skies and rain clouds. |
Con nghĩ: “Ở thiên đàng, chắc còn có những màn trình diễn ánh sáng ngoạn mục hơn thế.” Con nhớ lại những bài viết về kinh nghiệm kề cận cái chết, trong đó, tác giả là những người trải qua khoảnh khắc ngắn ngủi nơi những nấc thang thiên đường với màu sắc sống động mà vốn dĩ không có tên hoặc thậm chí không tồn tại ở thế giới này. Họ nói, nếu so sánh với những màu sắc ấy, thế giới của chúng ta giống như một bức tranh một màu. Con leo lên một con đê nhỏ và ngắm nhìn những cánh đồng lúa trong buổi hoàng hôn và nghĩ về những gì mẹ đang vui hưởng.
Phía bên phải, một đám mây đen đang trôi đến, đe dọa chiếm lấy hoàn toàn bầu trời. Một lần nữa, con lại nghĩ về mẹ và thiên đàng. Có những điều mẹ sẽ không có nữa—bóng tối ảm đạm đe dọa chiếm lấy cuộc sống nơi thế gian của chúng ta và cướp đi niềm vui của chúng ta. Mẹ rời xa điều ấy mãi mãi! Hurrah! “Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất” (Khải huyền 21:4).Ngoảnh mặt khỏi sự u tối phía bên phải, một đàn chim bay ngang nơi bầu trời vẫn còn lại ánh hoàng hôn. Một lần nữa, con lại mỉm cười. Bây giờ, có một phần của thiên đàng con gần như không thấu hiểu nổi! Ở đấy, mẹ không bị giới hạn bởi thế gian. Mẹ có thể bay, không bị cản trở bởi trọng lực hoặc bất kỳ một giới hạn nào khác của trái đất. Con tự hỏi không biết nó thế nào. Thật sự con không hề biết một tí gì. Tất cả những điều này làm con nghĩ về mẹ—không phải như lần cuối cùng khi căn bệnh của mẹ đã thay đổi cả hai chúng ta rất nhiều, hoặc thậm chí là những kỷ niệm hạnh phúc khi chúng ta ở cùng nhau trước đây—nhưng về mẹ ở nơi thiên đàng. Đó chính là điều gì đó không bao giờ có thể làm được trước đây. Con đi ngang qua một bé trai, khoảng chừng năm hoặc sáu tuổi, cậu bé bế theo em trai của mình đi loạng choạng xuống đường. Một lát sau, con bước ngang qua một đứa bé chập chững đi rất đáng yêu với chiếc bím tóc và đôi má lún đồng tiền. Cô bé cười toe toét với con. Một lát sau, một người mẹ đi qua, ẳm đứa bé con của cô trong tay. Trẻ con. Có điều gì đó mà cả thiêng đàng và thế gian đều có chung. Việc biết rằng tình yêu của mẹ dành cho trẻ con và việc mẹ thích được chăm sóc chúng thế nào, con chắc rằng ở thiên đàng, mẹ cùng đang được vây quanh bởi những đứa trẻ. Con nhớ lại một câu Kinh thánh khác miêu tả về thiên đàng: “Sẽ không còn ai tác hại và tàn phá trên khắp núi thánh của Ta” (I-sai-a 11:9). Vâng, tất cả chúng ta đều biết rõ có những điều không thể nói về thế giới cũ này. “Tác hại và tàn phá”—thật chẳng may chúng ta đang làm rất nhiều những việc này! Chúng ta tự tác hại đến chúng ta, chúng ta làm hại những người khác, và chúng ta đang tàn phá thế giới tuyệt vời mà Thiên Chúa đã tạo ra để chúng ta sống, gìn giữ và vui hưởng.Thật chẳng phải là suy nghĩ vui vẻ, và có vẻ như đó là một phần nơi thiêng đàng mà chúng con vẫn chưa thể cảm nhận được. Nhưng chờ đợi. Còn có nhiều điều khác tương đồng giữa thiên đàng và thế gian mà con vẫn chưa nghĩ đến. Một câu Kinh Thánh nữa con nhớ ra—lời hứa của Thiên Chúa sẽ làm cho mọi việc trở nên tốt đẹp trong cuộc sống của những ai yêu mến Ngài (Rô-ma 8:28). Mọi thứ, bao gồm cả những thiệt hại và đau khổ mà mọi người đã làm đối với thế giới và với chúng ta, cũng như những thiệt hại và đau đớn mà chúng ta gây ra đối với những người khác. Một cái chạm khác của thiên đàng nơi thế gian! Con gần về đến nhà khi nghĩ về cây cầu quan trọng nhất nối liền giữa thế giới của mẹ và con—tình yêu.Tại sao con không nghĩ về điều này sớm hơn nhỉ? Tình yêu chính là điều diệu kỳ nối liền hai thế giới của chúng ta. Và nó không hề bị thuyên giảm theo thời gian. Con vẫn yêu mẹ nhiều như con đã từng yêu, và mặc dù con nhớ sự hiện diện hữu hình của mẹ, tình yêu vô điều kiện của mẹ chính là điều không bao giờ thay đổi, dẫn đưa con trong cuộc sống. Và còn có tình yêu tối cao của Chúa Giê-su, Đấng làm nên một tương lai thật tuyệt vời cho tất cả chúng ta, một nơi chúng ta sẽ ở cùng nhau mãi mãi, được đoàn tụ mãi mãi. Nếu có những màu sắc nơi thiên đàng không thể diễn tả được thì con biết rằng tình yêu cũng sẽ được phóng to từng ấy, cả tình yêu hoàn hảo của Chúa Giê-su dành cho tất cả chúng ta và những sợi dây yêu thương nối kết chúng ta với những người chúng ta yêu thương, cho dù chúng ta ở đây hay ở bên kia. Một ngày tốt đẹp nghĩ về mẹ nơi thiên đàng, mẹ ạ. |
“In heaven,” I thought, “there must be even more spectacular light shows.” I recalled accounts of near-death experiences in which folks who had momentarily experienced heaven spoke of vibrant colors that don’t have names or even exist here. Compared to those colors, they said, our world seems monochrome. I climbed up a small embankment and spent a few moments gazing over rice fields at the setting sun and thinking about what you must be enjoying.
To my right a wave of angry dark clouds was rolling in, threatening to take over the sky completely. Again, I thought of you and heaven. There is something you won’t have any more of—the gloomy darkness that threatens to overtake our earthly existence and steal our joy. You’ve left that behind forever! Hurrah! “God will wipe away every tear from their eyes; there shall be no more death, nor sorrow, nor crying. There shall be no more pain, for the former things have passed away.”( Revelation 21:4) Turning away from the blackness to my right, a flock of birds soared across what remained of the sunset. Again, I smiled. Now there’s a part of heaven I can scarcely fathom! You’re not earthbound there. You can fly, unhampered by gravity or any other earthly limitation. I wonder what that feels like. I really don’t have a clue. All of this got me thinking about you—not as I saw you last when your sickness had changed so much for us both, or even the happy memories of our lives together before that—but about you in heaven. That was something I had never been able to do before. I passed a small boy, maybe five or six years old, carrying his baby brother as he staggered down the road. A little later I walked past an adorable toddler with pigtails and dimpled cheeks. She grinned at me cheerfully. Moments later a mother passed, holding her baby close to her side. Children. There’s something that heaven and earth have in common. And knowing your love for children and how you enjoyed caring for them here, I’m sure you’re surrounded by children there too. I recalled another Bible verse describing heaven: “They shall not hurt nor destroy in all My holy mountain.”( Isaiah 11:9) Well, we all know that’s something that can’t be said of this old world. “Hurt and destroy”—unfortunately we’re doing plenty of that! We hurt ourselves, we hurt others, and we’re destroying this wonderful world that God made for us to live in, care for, and enjoy. That’s not such a happy thought, really, and that’s a part of heaven we can’t experience yet, it seems. But wait. There were more similarities between heaven and earth that I hadn’t thought of. Another verse came to mind—God’s promise to make all things work together for good in the lives of those who love Him.( Romans 8:28) That’s all things, including the harm and pain that others have done to the world and to us, as well as the harm and pain we have done to others. Another touch of heaven on earth! I was almost home when I thought of the greatest bridge between my realm and yours—love. Why hadn’t I thought of that sooner? Love is the magic that connects our worlds. And it is undiminished by time. I love you as much as I ever did, and although I miss your physical presence, your unconditional love is a constant that guides my life still. And there is the supreme love of Jesus, who will make such a wonderful future for us all, a place where we’ll be together forever, reunited at last. If there are hues over there that defy description, then I know that love will also be magnified that much more, both Jesus’ perfect love for us all and the loving cords that bind us to those dearest to us, whether we are here or there. It’s been nice today, thinking about you in heaven, Mom. |