NGÀY THỨ BA – The Third Day
Tác giả Dan Johnston
Ngôi mộ trống rỗng, họ đã nói thế. Cửa mộ mở ra và bên trong trống rỗng. Những người phụ nữ nói thêm nhưng những gì họ nói chìm trong tiếng khóc và những giọt nước mắt ngập tràn trên khuôn mặt của họ. Tuy nhiên như thế đã đủ. Họ lập tức đi, cố chạy nhanh hết sức trên con đường dài và tối tăm. Những tia sáng mặt trời đầu tiên bắt đầu chiếu sáng trên bầu trời. Phê-rô không hề quan tâm đến khung cảnh xung quanh. Họ chỉ vừa mai táng Ngài ba ngày trước đó. Họ còn muốn làm gì thêm nữa với xác của Ngài? Khi Ngài còn sống họ vẫn chưa đánh đập đủ sao? |
By Dan Johnston
It was empty, they had said. The doorway was open, and the tomb was empty. The women said more, but it was for the most part drowned out by the flood of tears streaming down their faces. That had been enough, though. Off they had gone, racing down the long, dark road as fast as their feet could take them. The first rays of the sun were just beginning to light the sky. Peter didn’t care. They had buried Him only three days before. What more could they want with His body? Hadn’t they beaten Him enough while He was alive? |
Phê-rô vẫn còn nhớ những tên lính đã cười gian ác như thế nào khi bọn chúng không ngừng dùng roi quất vào Ngài một cách thật tàn bạo. Không ngừng đánh đập, vượt quá sứ chịu đựng của con người. Nhưng Ngài vẫn để cho bọn chúng đánh.
Chúa Giê-su đã có thể ngăn lại. Tại sao Ngài lại để bọn chúng tiếp tục? Ngài đã nói Ngài có thể gọi một đội binh các thiên thần đến bảo vệ Ngài. Tại sao Ngài không làm như vậy? Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong tâm trí Phê-rô, và ông gần như ngừng chạy. Ông đã từng đọc một điều gì đó, có lẽ từ sách tiên tri I-sai-a. “Ngài bị xúc phạm để đền thay cho tội lỗi chúng ta. Thân xác Ngài thâm tím vì tội lỗi của chúng ta, Ngài đã chịu hình phạt đánh đập để chúng ta được tự do, và với những vết roi trên thân thể Ngài, chúng ta được chữa lành.” Ngài đã làm mọi thứ cho chúng ta. Ngôi mộ bị mở toang hiện ra lờ mờ trước mắt họ. Gio-an đã có mặt ở đó, ông đứng nhìn chằm chằm vào ngôi mộ. “Anh Phê-rô?” Gio-an nói với vẻ sợ hãi. Phê-rô từ từ đến trước ngôi mộ. Lúc này, mặt trời đang chiếu qua ngọn đồi nhỏ phía sau lưng họ. Một ngày mới bắt đầu. Ông tiến vào, và Gio-an đi sát phía sau ông. Ngôi một trống rỗng. Những đồ liệm Ngài đang nằm trên nền, và tấm khăn phủ lên đầu Ngài được xếp ngay ngắn và đặt gần đó. Xác Ngài không ở đó. Bị đánh cắp. “Ai, làm thế nào…?” Gio-an bối rối không nói nên lời. Cuối cùng ông nói. “Họ mang xác Ngài đi đâu?” Không một câu trả lời, chỉ có sự im lặng. Một bầu không khí căng thẳng. Họ đã quên một điều gì đó. Một điều gì đó quan trọng. Họ đứng đó vài phút, và chờ. Và họ nhận ra ánh sáng trên họ, rực rỡ như ánh sáng mặt trời vào buổi sáng. Một điều gì đó Chúa Giê-su đã nói. Lúc Ngài nói, họ đã không hiểu, nhưng lúc này, họ đã hoàn toàn hiểu. “Người Con sẽ bị giao nộp cho ác thần, và ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại.” Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. –Giê-su, Gio-an 11:25-26. Khi Thiên Chúa tạo nên vòng đời của loài sâu bướm, Ngài muốn minh hoạ cho chúng ta thấy sự hồi sinh. Được nở ra từ trứng, trở thành loài côn trùng nhỏ bò dưới đất. Sau đó, chúng được bọc trong kén, giống như chiếc quan tài, và giống như chúng đã chết. Nhưng khi thời khắc đến, chiếc quan tài nứt vỡ ra và những con bươm bướm xinh đẹp bay lên. Chúng đã từng là những con sâu bọ nhỏ và rồi bỗng biến thành một sinh vật xinh đẹp bay lên không trung—một trong những sinh vật đẹp nhất Thiên Chúa đã tạo dựng! Khi một người tin vào sự sống lại của Chúa Giê-su, cũng giống như sự khác nhau giữa hạt lúa và cành lúa phát triển, mọc đầy đủ từ gốc đến ngọn, hay như bông hoa nở ra từ một hạt nhỏ xíu. Vì thế thân xác thiêng liêng mới sau này của bạn tốt hơn nhiều so với thân xác hiện tại lúc này. Thân xác ấy tuyệt vời hơn rất nhiều. (1 Cô-rin-tô 15:35-38, 42-58). —D.B.B |
Peter could still remember how the soldiers had cackled as they fiendishly struck Him with their whips again and again. Over and over, long beyond the point of human endurance. And He had let them.
Jesus could have stopped it. Why did He let them go on? He said that He could have called legions of angels to protect Him. Why didn’t He? A thought struck Peter, and he nearly stopped running. It was something he had read, from the prophet Isaiah perhaps. “He was wounded for our transgressions, He was bruised for our iniquities, the chastisement of our peace was upon Him, and with His stripes we are healed.” He did it for us. The opening of the tomb loomed in front of them. John was already there, staring into the tomb. “Peter?” John said apprehensively. Peter slowed down in front of the tomb. The sun was now peeking over the small rise behind them. The day had begun. He went in, and John followed close behind him. The tomb was empty. There were linen cloths that had been used to cover the body lying on the ground, and the cloth used to wrap the Lord’s head, neatly folded a little distance away. The body was gone. Taken. “Who, what…?” John was at a loss for words. Finally it came out. “Where did they take Him?” There was no answer, only silence. The atmosphere was electric. There was something they were forgetting. Something important. They stood there for a few minutes, waiting. Then the realization dawned on them as brilliantly as the sunrise that morning. It was something Jesus had said. They hadn’t understood it at the time, but now it made perfect sense. “The Son of Man shall be delivered up to evil men, and on the third day He shall rise again.” Quote: I am the Resurrection, and the Life: he that believeth in Me, though he were dead, yet shall he live: And whosoever liveth and believeth in Me shall never die. —Jesus, John 11:25-26 KJV When the Lord created the cycles of butterflies and moths, He was illustrating resurrection. They hatch from eggs into little wormlike caterpillars. Then they wrap themselves up in cocoons, almost like coffins, and it seems they die. But then at the right time, suddenly the coffins split open and out come the beautiful butterflies and moths. Once they were just little crawling worms, and all of a sudden they break out into beautiful creatures that fly into the heavens—some of the prettiest creatures God made! When those who believe in Jesus are resurrected, it will be like the difference between the grain of wheat and the full-grown, full-blown stock and head that comes from one grain, or the flower that comes from one tiny seed. That’s how much better your new heavenly body is going to be than your present one. It will be that much more wonderful. (1 Corinthians 15:35-38, 42-58) —D.B.B R 297 |