NGÃ XUỐNG – Falling
Tác giả Maria Morrow
Khi còn nhỏ, tôi đã chơi một trò chơi: mỗi người chúng tôi đứng thẳng như một tấm ván, và sau đó cố ngã ngửa vào vòng tay mạnh mẽ của một người lớn đang đợi để đỡ lấy chúng tôi. Thật lạ, nhưng dù nhiều lần nhìn những người khác chơi hoặc tự mình cố gắng chơi, tôi vẫn cảm thấy rất khó khăn để hạ đầu gối hoặc làm bất cứ động tác nào khác vào tích tắc sau cùng để cố gắng ngã xuống. Đừng bỏ dỡ vì khiếp sợ, hãy “ngã xuống” hoàn toàn trái với lập luận và phản xạ của tôi. Tôi phải tuyệt đối tin tưởng vào người đang đỡ lấy tôi. Trong cuộc sống của người tín hữu, chúng ta thường dùng những từ ngữ như: “dựa vào Chúa Giê-su,” hoặc như trong một bài thánh ca xưa, “dựa vào cánh tay vĩnh cửu.” Đầy là hình ảnh một người dựa vào Chúa Giê-su để được đỡ nâng trong khi trải qua những khó khăn trong cuộc sống. Trong cuộc sống của mình, đã nhiều lần tôi phải “nương dựa”. Và tôi nhận ra rằng Chúa Giê-su mạnh mẽ, vững chắc, đầy nguồn sức mạnh và ủi an. Tôi nương dựa sát vào Ngài trong những năm dài đầy khó khăn khi chồng tôi đương đầu với căn bệnh đe dọa đến tính mạng. Tôi vẫn phải dựa sát hơn vào Ngài khi chính bản thân tôi bước đi trên con đường với căn bệnh ung thư của chính mình. Nhưng không một giây phút nào Ngài lại không có mặt cho tôi dựa vào. Ngay cả khi con đường quá khó khăn đối với tôi, Ngài nâng tôi lên và ẵm tôi trong tay. |
By Maria Morrow
When I was a child we played a game in which we would each stand straight as a board and then try to fall backward into the strong arms of an adult who was waiting to catch us. It’s strange, but no matter how many times I’d seen it done or tried to do it myself, it was still difficult to keep from bending my knees or doing something else at the last split second to try to break my fall. Not chickening out took a certain “letting go” that went contrary to my natural reasoning and reflexes. It took complete trust in the one who was catching me. In the Christian life we often use the expression “leaning on Jesus,” or, as the old hymn goes, “leaning on the everlasting arms.” The picture is of one leaning on Jesus for support while passing through life’s difficulties. I’ve done a lot of “leaning” in my life. And I have found Jesus to be strong and stable, full of strength and comfort. I leaned hard on Him through several long and difficult years when my husband battled a life-threatening illness. I leaned harder still when I walked the difficult road of cancer myself. But there was never a time that He wasn’t there to lean on. Even when the road was too difficult for me, He lifted me up and carried me. |
Gần đây, cuộc sống của tôi lại phải đương đầu với một khó khăn khác và khiến tôi tuyệt vọng. Bóng tối bao trùm quanh tôi khiến tôi không thể nhìn thấy Chúa Giê-su hay có thể cảm nhận được sự hiện diện của Ngài. Tôi biết Ngài ở đâu đó, nhưng tại sao lúc này Ngài lại cách xa tôi? Tôi hình dung mình đang giơ tay ra, chộp lấy không khí, tìm kiếm tình yêu và sức mạnh của Ngài. Kế đó, trong lời đáp trả cho lời cầu nguyện chân thành nhất của mình, tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ngài nói với tôi: “Lý do con không thể nhìn thấy hoặc với được Ta chính là bởi vì Ta không ở trước mặt con. Ta đang ở ngay phía sau con. Tất cả những gì con phải làm chính là ngã đầu về phía sau dựa vào vai Ta và nghỉ ngơi. Đừng cố với. Đừng cố tranh đấu. Đừng cố gắng quá sức để tìm kiếm sự hiện diện của Ta. Chỉ cần ngã về phía sau và nghỉ ngơi trong cánh tay vĩnh cửu của Ta.”
Bình an tràn ngập tim tôi đến nỗi sự bình an ấy thấm vào từng sợi mô của cơ thể. Trong suốt những tháng khó khăn kế tiếp, tôi nương dựa vào Chúa Giê-su hơn bao giờ hết. Rất khó để diễn tả, nhưng đó là một kiểu nương dựa khác lạ, một cách nào đó trọn vẹn hơn. Kế đó, hoàn cảnh của tôi vẫn khó khăn hơn. Sức khỏe tôi suy yếu, bệnh tình trầm trọng, và những cơn đau khủng khiếp. Trong suốt khoảng thời gian suy yếu này, tôi không còn chút sức lực nào, và rồi tôi lại nghe giọng nói nhẹ nhàng của Chúa Giê-su nói với tôi: “Hãy ngã ra sau! Hãy tin tưởng tuyệt đối vào Ta và hãy ngã vào cánh tay của Ta—giống như trò chơi mà con đã từng chơi lúc còn nhỏ.” Một suy nghĩ dường như rất thật trôi chậm chậm qua tâm trí tôi. Tôi có cảm giác như mình đang đứng gữa một cơn bão dữ dội, trên đỉnh của một ngọn núi với những nỗi thống khổ. Tôi giang rộng đôi tay, nghiêng người về phía sau và ngã xuống—buông thả tất cả, hoàn toàn phó thác, hoàn toàn tin tưởng. Tôi từ từ rơi ra khỏi nơi đầy những khó khăn và giông bão để vào nơi của Chúa Giê-su! Tôi cảm nhận được một miền đất êm ả bao quanh tôi với tràn ngập tình yêu. Tôi có cảm giác như mình đang lơ lững trong bóng đêm tĩnh lặng tuyệt đẹp, được chấm điểm bởi những ngôi sao nhỏ. Tôi nghĩ đó là không gian, nhưng nơi đây không trống trãi. Nó rất sống động, và vẻ đẹp thiên nhiên của nó mang lại cho tôi tràn ngập niềm động viên và lòng tin. Tôi có cảm giác như nó đang nâng tôi lên, nâng lên cao những ngọn núi. Tôi cảm nhận được ngọn gió trong lành, mát mẻ thổi vào mặt tôi. Trôi đi trên đôi cánh của gió, tôi đang bay! Tôi nhớ đến câu Kinh Thánh: “Những người cậy trông vào Chúa thì được thêm sức mạnh; như thể chim bằng họ tung cánh” (I-sai-a 40:31). Tôi cảm nhận được niềm vui sướng quay trở lại với tôi, tâm hồn tôi nhận được một sức mạnh mới. Tôi cảm thấy khoan khoái và phấn khởi! Sau đó, tôi lại nghe thấy giọng nói của Ngài. “Đây là nơi của con, một nơi tự do. Khi thân xác con bị giam cầm trên giường bệnh bởi những nỗi đau đớn, hãy để linh hồn của con bay lên. Chỉ cần ngã người ra sau. Ngã vào Ta. Hãy buông mọi thứ và ngã xuống.” Bỗng nhiên hành động ngã dựa mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Tôi học được bài học về cách ngã người xuống: hoàn toàn buông mọi thứ và ngã—không phải ngã lên trên nhưng chính là ngã vào trong vòng tay vĩnh cửu. Thật là một cảm giác tuyệt vời! Nếu bạn có suy nghĩ rằng đây chỉ là những mơ mộng ngớ ngẩn của một phụ nữ bệnh tật, bạn hãy suy nghĩ lại. Khoa học với tất cả những kiến thức và kinh nghiệm của mình cũng không tìm ra được loại thuốc nào mang lại bình an thật sự bên trong tâm hồn, một loại bình an vượt lên trên hết mọi hoàn cảnh. Không một loại ma thuật nào có thể giúp ích cho linh hồn đang lạc lối trong sự tuyệt vọng, không một loại thuốc bổ nào có tác dụng đối với tâm hồn đang bị đè dưới gánh nặng không thể nào chịu đựng được. Tôi đã ở trong hoàn cảnh đó, và tôi đã tìm được thứ bình an đó. Mặc dù điều kiện bên ngoài của tôi vẫn không có gì thay đổi, nhưng bên trong tôi đã được chữa lành—những nỗi đau bên trong vốn đã được chữa lành còn khó chịu đựng hơn nỗi đau thân xác bên ngoài. Tôi được giải thoát! |
There recently came another time in my life so difficult that it left me in despair. The night had closed so dark around me that I couldn’t see Jesus or feel His presence. I knew He was there, somewhere, but why was He now distant from me? I pictured myself reaching out, grasping at air, searching for His love and strength. Then, in answer to my deepest prayer, I heard His tender voice tell me, “The reason you haven’t been able to see or reach Me is that I’m not in front of you. I’m right behind you. My strong arms are around you, holding you from behind. All you have to do is lay your head back on My shoulder and rest. Don’t reach. Don’t struggle. Don’t try so hard to find My presence. Just lean back and rest in My everlasting arms.”
The peace that filled my heart was so complete that it entered every fiber of my being. During the difficult months that followed, I leaned on Jesus like never before. It’s hard to explain, but it became a different type of leaning, somehow more complete. Then my circumstances became more difficult still. I developed a chronic, debilitating condition, and at times the pain took its toll. It was during this low time, when I had no strength of my own, that I heard Jesus’ gentle voice again, telling me, “Fall back! Just trust Me completely and fall back into My arms-like the game you played as a child.” The experience seemed very real as it played out in slow motion in my mind. I felt myself standing in the middle of a blustery storm, atop a mountain of woes. I spread my arms wide open, leaned back, and fell-total abandonment, total surrender, total trust. Slowly I fell out of the realm of trouble and storm and into Jesus! I felt the soft landing envelop me with love. I found myself floating in a beautiful, dark stillness, dotted by tiny stars. I would call it space, but this place was not empty. It was alive, and the very nature of it filled me with courage and faith. I felt it lift me up, up, up, high above the mountains. I felt the fresh, cool wind blow in my face. Riding on the wings of the wind, I was flying! I thought of the verse, “Those who wait on the Lord shall renew their strength; they shall mount up with wings like eagles” (Isaiah 40:31). I felt joy return to me, and my spirit receive new strength. It was refreshing and exhilarating! Then I heard His voice speak again. “This is your place of freedom. When your body is held captive on a bed of suffering, let your spirit fly. Just fall. Fall on Me. Let yourself go and fall.” Suddenly leaning took on a whole new meaning. In falling I learned to completely let go and fall-not onto but into the everlasting arms. What a wonderful experience! If you’re tempted to think that these are just the foolish daydreams of a sick woman, think again. Science with all its knowledge and experience hasn’t come up with any pills for true inner peace that transcends any circumstances. There is no magic potion for a soul lost in hopelessness, no tonic for a spirit crushed under the weight of an unbearable burden. I have been there, and I have found that peace. Though my outward condition remains unchanged, inwardly I have been healed-healed of an inner pain more difficult to bear than pain itself. I am free! R 306 |