NGƯỜI BẠN TRONG LÚC CẦN THIẾT – A Friend in Need
TÁC GIẢ: CURTIS PETER VAN GORDER
“Hãy bước cẩn thận đấy các bạn,” A-mút nhắc nhở những người trong đoàn bộ hành, anh ta đang hướng dẫn đoàn đi lên đỉnh núi Át-se-krem ở Hóc-ga. Các nhà thám hiểm này từ những vùng xa xôi đến để leo lên những đỉnh núi lạ và quanh co mà một số người gọi là “tận cùng của thế giới”. Trên đoạn đường, những người bộ hành đi xuống những hẻm núi dốc đứng ghê rợn, phía dưới là những vũng nước tụ lại. Dọc theo hai bên bờ, có nhiều cây xanh tạo không khí rất mát mẻ. Những vũng nước ấy rất quan trọng đối với những người chăn nuôi gia súc ở vùng Tua-rét. Trên đỉnh núi, đoàn lữ hành đứng nhìn chăm chú những hòn đá chuyển từ màu tía sang màu tím rồi sang màu hồng khi mặt trời lên cao phía xa tít sa mạc An-giê-ri. Vùng đất cằn cỗi phía dưới họ được gọi là “vùng đất khát nước”, đã có rất nhiều cây cối bị héo rụi. |
By Curtis Peter Van Gorder
“Watch your step, friends,” Ahmud warned the trekkers he was guiding to the summit of Assekrem in the Hoggar Mountains. These adventurers had come from afar to climb the strange, twisted peaks that some people called “the end of the world.” On the way, the hikers reverently descended a steep-faced canyon where a few pools had collected in places. On their banks, green plants were growing in the coolness. Such pools were very important to the Tuareg herdsmen. At the summit, the trekkers stood in awe watching the rocks turn from purple to violet to palest rose as the sun climbed over the Algerian desert horizon. The barren landscape below them was rightfully known as “the land of thirst,” for many had perished there. |
Sau buổi bình minh, A-mút dẫn đoàn của mình đến một nơi gần căn lều nhỏ trên núi.
“Chúng ta hãy dừng lại nghĩ ngơi ở đây”. Người hướng dẫn viên sửa lại chiếc khăn che mặt màu xanh. Anh ta chuẩn bị nước trà đậm cho đoàn thám hiểm để giúp họ tươi tỉnh lại. Một trong những người trong đoàn hỏi về căn lều, “Hình như có ai đó sống ở đấy.” “À, vâng,” A-mút trả lời, anh ta nhìn xa xăm như đang hồi tưởng lại một khoảnh khắc đặc biệt nào đó. “Đó chính là nơi ẩn dật của một người bạn thân yêu của bộ tộc chúng tôi. Mặc dù ông ta đã ra đi, nhưng lòng tốt của ông vẫn ở mãi trong ký ức của bộ tộc chúng tôi,” “Chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy vậy?” một người bộ hành hỏi. “Ông ta bị giết trong một cuộc nổi dậy vào năm 1916 ở Ta-man-ra-sét. Cái chết của ông có thể chỉ là một tai nạn, nhưng ông ấy chết thế nào không quan trọng, điều quan trọng chính là ông đã sống như thế nào.” “Thế ông ấy đã làm gì?” “Ông đã đến đây từ một vùng đất xa xôi, như chính các bạn vậy—một vùng đất có rất nhiều nước. Ông ấy là người giàu có với rất nhiều vàng bạc, nhưng ông đã bỏ tất cả để đến cùng chung sống và giúp đỡ chúng tôi.” “Tại sao ông ấy lại làm như vậy?” một người khác hỏi. “Chính chúng tôi cũng đã từng tự hỏi như thế. Việc ông ấy đến sống với chúng tôi thật sự là một phép lạ. Có lẽ các bạn biết rằng theo tiếng Ả-rập, tên Tua-rét có nghĩa là ‘bị Thánh A-la bỏ rơi.’ Thỉnh thoảng chúng tôi nghĩ như vậy. Nhất là trong nhiều năm không hề có mưa, và chúng tôi không thể tìm thấy nước và cỏ cho đàn gia súc. Chúng tôi đã từng là một dân tộc giàu có. Chúng tôi không hề sợ một ai. Chúng tôi sống bằng cách buôn bán vàng, ngà và nô lệ với những đoàn người lái buôn. Theo ngôn ngữ của dân tộc mình, chúng tôi được gọi là i-ma-ha-gen, có nghĩa là quý tộc và tự do. Chúng tôi rất hãnh diện khi được gọi là “chúa tể của sa mạc”. Nhưng tất cả đã thay đổi. Bây giờ chúng tôi là những người nghèo đói và khổ sở. Rất nhiều người đã chết “trong tuyệt vọng”. “Chúng tôi đã rất ngạc nhiên khi có ai đó muốn đến sống ở vùng đất này. Chúng tôi được sinh ra ở đây, nhưng người bạn của chúng tôi lại quyết định từ bỏ vùng đất giàu có của ông để đến chung sống cùng chúng tôi. Ông bảo rằng thánh A-la đã nói với trái tim của ông và bảo ông hãy ra đi để thể hiện cho chúng tôi thấy tình yêu của Ngài, nhờ thế chúng tôi sẽ biết rằng Ngài không hề bỏ rơi chúng tôi. Rất nhiều người trong bộ tộc chúng tôi có những câu chuyện kể về lòng tốt của ông, nhưng tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của chính tôi.” “Một lần nọ, tôi bị lạc đường trong trận bão tuyết và không thể nào trở về nhà. Tôi bị té khỏi lạc đà và không thể đi bộ nỗi. Cát đã thổi quật vào tôi không thương tiếc. Tôi nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết. Kế đó, tôi nhận thấy có đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ tôi dậy và đưa tôi vào lều. Ông ta cho tôi thức ăn, nước uống và chữa lành vết thương cho tôi. “Khi tôi hỏi ông tại sao lại liều tính mạng của mình để cứu tôi, ông trả lời rằng chính nhờ tình yêu của thánh A-la ở trong ông ta. Ông nói với tôi rằng khi chúng ta đối xử tử tế với những người xung quanh mình chính là chúng ta đã làm cho thánh A-la. Tôi đã rất ngạc nhiên khi ông ấy nói với tôi bằng tiếng Ta-ma-sét, ngôn ngữ của chúng tôi mặc dù ông không phải là người bộ tộc chúng tôi. “Ông ấy nói nhiều hơn về tình yêu của thánh A-la và về thánh A-la, Đấng Cứu Thế đến từ Thiên Đàng để cứu chúng ta khỏi đau khổ. Ngài đã nói rằng Ngài là Nước Sự Sống. Người bạn của tôi nói ông ấy đến nhân danh Đấng Cứu Thế. Ông đến để nói với chúng tôi rằng chúng tôi sẽ không bao giờ khát sau khi uống nước Sự Sống của Đấng Cứu Thế—từ giếng nước được ban tặng. “Khi nhìn thấy lòng tốt của người bạn ấy, tôi đã tin vào những gì ông ấy nói. Tôi cảm nhận được tình yêu khi ông đến thăm, nói chuyện với em trai của tôi và giúp nó ra khỏi tù. Tôi cảm nhận được tình yêu này khi ông giúp làng chúng tôi tìm cách đào giếng và làm sạch nguồn nước. Tôi cảm nhận được tình yêu này khi ông giúp chữa lành xương cho những người bị thương nhờ đó họ không bị tàn tật. Tôi cảm nhận được tình yêu này khi tôi chia sẻ những nỗi buồn với ông và ông đã không quay mặt đi nhưng đã ôm và an ủi tôi như một người anh em. Bây giờ, tôi tin vào Đấng Cứu Thế và muốn thể hiện tình yêu của Ngài cho những người khác cùng được biết.” A-mút đứng dậy và gom đồ đạc của mình lại. “Đến giờ rồi. Chúng ta phải đi thôi.” “Cám ơn đã chia sẻ với chúng tôi câu chuyện của anh. Chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ câu chuyện này sau khi rời khỏi đây”, người lữ hành nói một cách trân trọng. “Thật tốt. Đó chính là những gì người bạn của chúng tôi muốn.” * * *
VỊ THẦY TU TRONG SA MẠC Tại nơi đó, trong tình trạng vô cùng thiếu thốn, ông đã tận hiến cuộc sống của mình cho bộ tộc Tua-rét với vai trò của một người bác sĩ, một người giúp đỡ lúc cần thiết, và một người bạn. Ông đã sống ẩn dật giữa những dãy đá cao của dãy núi Hóc-ga. Ông đã bị giết oan trong cuộc nổi dậy của người Thổ Nhĩ Kỳ tại Ta-man-ra-sét vào năm 1916. Nơi ở của ông trên núi Át-se-krem vẫn còn được giữ lại, và du khách thường leo lên đây vào trước lúc bình minh để xem mặt trời mọc. * * *
* * *
Xung quanh chúng ta có rất nhiều cơ hội để phục vụ. Công việc phục vụ đó có thể là giúp đỡ một người bệnh không ai quan tâm chăm sóc, đem tặng thức ăn, quần áo cho những người nghèo khổ, hoặc chỉ đơn giản giúp một ai đó băng qua đường. Chúng ta biết rằng mỗi khi chúng ta dang tay giúp đỡ ai đó trước những khó khăn hằng ngày của họ đều sẽ nhận được một phần thưởng riêng. Chúng ta không nên lưỡng lự trước tất cả những gì chúng ta có thể làm để không chỉ mang Thần Khí của Đấng Cứu Thế bằng lời nói nhưng còn bằng chính tình yêu, bằng chính hành động phục vụ và lòng tử tế của chúng ta. —Nana Williams |
After the sunrise, Ahmud led his group to a spot near a small hut on the mountain.
“Let us stop here for a rest.” The guide adjusted the long blue turban that covered his face. He prepared a strong tea for the trekkers to refresh themselves with. One of the travelers asked of the hut, “It looks like someone has lived here.” “Ah, yes,” Ahmud said, as he looked into the distance as if he were reliving some special moment. “It was the hermitage of a dear friend of our people. Although he is gone, his kindness to our tribe remains in our memory,” “What happened to him?” one of the hikers asked. “He was killed in the uprising of 1916, in Tamanrasset. It seems it was an accident, but how he lived is more important than how he died.” “What did he do?” “He came from a faraway land, like yourselves—a land of much water. He was rich and had much gold, but he gave it all away to live with us and help our people.” “Why did he do that?” another trekker asked. “We wondered that ourselves. Truly, it was a miracle that he came to us. Perhaps you know that the Arabic name Tuareg means ‘abandoned by Allah.’ Sometimes we have felt like that. Especially when it does not rain for several years and we cannot find water or grass for our herds. We were once a great people. We feared no one. We made our living by raiding caravans and trading gold, ivory, and slaves. We were called in our language ismahagen, which means noble and free. We were proud to be called ‘lords of the desert.’ But all that has changed. Now we are poor and broken. Many have died in the ‘famine of no hope.’ “We were surprised that anyone would want to live in this land. We were born here, but our friend chose to leave his rich land and dwell with us. He said that Allah had spoken to his heart and told him to show His love to us, so that we would know we were not abandoned by Him. Many of my people have stories to tell of his kindness, but I will tell you mine. “Once I lost my way in a sandstorm and I could not get home. I had fallen off of my camel and could not walk. The sand was whipping me mercilessly. I thought that I would surely die. Then I felt two strong arms under me that picked me up and led me to this hut. He fed me and gave me drink and treated my wounds. “He spoke more of Allah’s love and of Al Massih, the Messiah who was sent from Heaven to save us from our suffering. He said that He is the Water of Life. My friend said that he came in Massih’s name. He went on to tell me that we would never get thirsty again after drinking from His life-giving well. “When I saw my friend’s kindness I believed what he told me. I felt the love that he spoke of when he visited my brother and helped him get out of prison. I felt this love when he helped deliver my friend’s baby. I felt this love when he helped our village find a way to dig a well and purify our water. I felt this love when he helped set the bones of those who had been injured so they would not be crippled. I felt this love when I shared my sorrows with him and he did not turn away, but embraced me like a brother. Now, I too believe in Al Massih and want to show His love to others.” Ahmud got up and gathered his things together. “It is time. We must go.” “Thank you for sharing your story with us. We will carry it in our hearts when we return to our land,” a trekker said respectfully. “That is good. That is what he would have wanted.” * * *
The Desert Priest There, in considerable privation, he devoted his life to the Tuareg people as doctor, provider in times of want, and friend. He lived among the high rocks of the Hoggar where he made himself a hermitage. He was killed, probably unintentionally, during a Turkish-inspired uprising at Tamanrasset in 1916. His dwelling up on Mt. Assekrem still exists, and visitors scramble there before dawn to see the sunrise. * * *
* * *
The opportunities for service are many, and they lie all around us. Whether it be to aid a sick one shut off from the rest of the world, to offer gifts of food and clothing to the poor, or to simply help someone across the street, we learn that reaching out to help others in their everyday problems has its own reward. We should not hesitate to do all we can to carry the Spirit of Christ not in word only, but in our loving spirits and in our deeds of service and kindness. R 270 |