NƠI NGHỈ NGƠI – The resting place
Anita Healey
Tôi thường rất thích thú mỗi khi chạy xe ra thị trấn, nhưng ngày hôm ấy, tâm trí tôi không hề để tâm đến cảnh đẹp hoặc thời tiết tuyệt vời. Suốt hai tháng qua, công việc rất bận rộn. Tôi cùng một đồng nghiệp khác cố gắng cho kịp tiến độ trong công việc tình nguyện của chúng tôi trong khi những người còn lại trong nhóm đi xa, và giờ đây khi họ trở về, thay vì được nghỉ ngơi như mong muốn, khối lượng công việc lại tăng lên. Tôi nghĩ, mình xứng đáng được nghỉ ngơi, nhưng lại không có cơ hội! Hoàn toàn ở trong tâm trạng tội nghiệp bản thân, tôi không hề nhìn thấy chiếc xe máy đang tăng tốc cho đến lúc nó đụng vào tôi. Hoãng hốt, tôi ngồi dậy khỏi mặt đường và đẩy xe đến tiệm sửa xe ở cuối đường. Người chủ tiệm nghe thấy tiếng va chạm, chạy đến giúp tôi, và mau mắng kiểm tra những vết thương của tôi. “Cô nên đến bệnh viện” ông ấy nói, “nhìn tay của cô kìa.” |
By Anita Healey
I usually enjoyed the ride into town on my motor scooter, but that day my mind wasn’t on the beautiful scenery or the perfect weather. It had been a busy previous two months. One coworker and I had tried to keep up with every aspect of our volunteer work while the rest of our team was away, and now that they were back, instead of the rest I had hoped for, the workload had increased. I really deserve a break, I thought, but there’s not much chance of that! Enveloped in a fog of self-pity, I never saw the speeding motorcycle until it crashed into me. In shock, I picked myself up from the street and began pushing the scooter to a repair shop down the street. The shop owner had heard the crash, rushed to help me, and quickly checked me for injuries. “You should go to the hospital,” he said, “and have that hand looked at.” |
Tôi nhìn xuống và nhận ra mình đang nắm chặt cổ tay bên trái. Vài phút sau, bắt đầu đau khủng khiếp.
Tôi nghiến răng trên đường đến bệnh viện. Tôi chưa bao giờ bị đau nhiều như thế. Tôi nghĩ có lẽ cổ tay của mình bị gãy. Khi ngồi chờ khám trong bệnh viện, tôi nhắm mắt và cố gắng không suy nghĩ gì. Chúa Giê-su ơi, tại sao điều này lại xảy đến với con? tôi cầu nguyện. Ngay khi hỏi xong, câu trả lời liền đến. Con đã cố làm công việc của Ta nhưng không bằng sức mạnh của Ta. Hãy đến bên Ta, hỡi những ai mang gánh vất vã, nặng nề và Ta sẽ cho nghỉ ngơi dưỡng sức (Mát-thêu 11:28-29). Tôi đã quá bận rộn với công việc đến nỗi bỏ qua thời gian ở cùng Ngài. Tôi nghĩ mình cần thời gian cho riêng mình, nhưng điều tôi thật sự cần chính là thời gian nhiều hơn ở cùng Ngài, nghỉ ngơi và bồi dưỡng lại cho tinh thần. Con xin lỗi Chúa. Xin hãy chữa lành cổ tay của con, tôi trả lời. Phim X-quang cho thấy không có gì nghiêm trong, và bác sĩ chẩn đoán là bị bong gân nặng. Trong những tuần kế tiếp, miếng băng quấn trên cổ tay luôn nhắc tôi nhớ đến việc không được dùng đến sức mạnh của bản thân, nhưng dành thời gian nhiều hơn cùng với Chúa Giê-su, dựa vào sức mạnh của Ngài và để Ngài chi phối nhiều hơn kế hoạch và công việc của tôi. Không gì đáng ngạc nhiên, mọi việc trở nên dễ dàng và trôi chảy hơn. Ngay cả với cổ tay bị bong gân, tôi vẫn có thể hoàn thành được nhiều việc hơn, không phải ít hơn, và sự căng thẳng đã giảm đi. Giờ đây, tôi cố gắng không để cho một ngày của tôi trôi đi mà không dành thời gian ở cùng với Chúa Giê-su. |
I looked down and realized I was clutching my left wrist. Several minutes later, serious pain set in.
I clenched my teeth on the ride to the hospital. I’d never felt such strong pain. I thought my wrist might be broken. As I waited at the hospital to be examined, I closed my eyes and attempted to block out everything for a moment. Jesus, why did this happen? I prayed. As soon as I formed the question, the answer came. You have been trying to do My work without My power. Come to Me, you who labor and are heavy laden, and you will find rest for your soul. (Matthew 11:28–29). I had gotten so wrapped up in work that I had been neglecting my time with Him. I had thought I needed time to myself, but what I really needed was more time with Him, getting rested and refreshed in spirit. I’m so sorry, Lord, I answered. Please heal my wrist. The x-rays showed no serious damage, and the doctor diagnosed it as a bad sprain. For the next couple of weeks, the brace on my wrist was a constant reminder to not push on in my own strength, but to spend more time with Jesus, drawing on His strength and including Him more in my planning and work. Not surprisingly, everything became easier and went smoother. Despite my sprained wrist, I got more done, not less, and the stress lessened. Now I try to not let a day go by without taking that time with Jesus. |