MIẾNG VẢI BÔNG CỦA TÔI – My Quilt
Tác giả Margaret Marie Marsala
Trong giấc mơ, tôi đối diện với Đấng Tạo Dựng nên tôi. Tôi cùng với bao linh hồn khác quỳ gối trước mặt Ngài. Cuộc sống của chúng tôi được trình chiếu trước mặt mỗi người như những mảnh vải bông vuông được xếp thành nhiều chồng. Ngồi bên cạnh mỗi chúng tôi là một thiên thần, các thiên thần đang khâu tất cả những mảnh vải bông vuông thành một tấm thảm, tấm thảm ấy phản ánh chính cuộc sống của chúng tôi. Nhưng khi thiên thần của tôi lấy một mảnh ra khỏi đóng vải bông, tôi nhận ra rằng những mảnh vuông của tôi sờn rách và trống rỗng. Tất cả những mảnh vuông đầy những lỗ to. |
By Margaret Marie Marsala
As in a dream, I faced my Maker. I knelt before the Lord, along with all the other souls. Before each of us lay our lives like the squares of a quilt in many piles. An angel sat before each of us, sewing our quilt squares together into a tapestry that represented our life. But as my angel took each piece of cloth off the pile, I noticed how ragged and empty each of my squares was. They were filled with giant holes. |
Mỗi tấm vuông gắn liền với một phần cuộc sống đầy những khó khăn, thử thách, và những cám dỗ tôi đã đương đầu mỗi ngày. Tôi nhìn thấy những thử thách gay go tôi đã chịu đựng, và đó cũng là những lỗ to nhất trong tất cả.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh. Không ai có mảnh vuông nào giống như tôi. Một vài người cũng có những lỗ nhỏ hơn đâu đó trên mảnh vải vuông, tấm thảm của những người khác đầy màu sắc và những màu rực rỡ chính là những điều may mắn nơi trần gian. Tôi nhìn chằm chằm cuộc sống của tôi và cảm thấy chán nản. Thiên thần của tôi đang khâu những mảnh vải sờn rách lại với nhau, xơ xác và trống rỗng giống như kết nối không khí. Cuối cùng đã đến lúc mỗi cuộc sống được đưa ra trình chiếu, được đưa ra trước ánh sáng, và sự thật được phơi bày. Những người khác đứng dậy, và cứ lần lượt đưa ra tấm thảm của họ. Cuộc sống của họ thật dư đầy. Thiên thần nhìn tôi, và gật đầu ra hiệu cho tôi đứng dậy. Tôi xấu hổ cúi nhìn xuống đất. Tôi không hề có được những điều tốt đẹp nơi trần gian. Tôi đã có tình yêu và những tiếng cười. Nhưng cuộc sống nơi trần gian của tôi đầy những thử thách, bệnh tật, cái chết và việc bị kết tội oan đã lấy mất đi thế giới của tôi. Tôi đã phải bắt đầu lại rất nhiều lần. Tôi thường phải tranh đấu với những ý nghĩ cám dỗ bắt tôi phải từ bỏ, nhưng bằng một cách nào đó tôi đã tập trung sức mạnh và bắt đầu lại. Rất nhiều đêm, tôi đã quỳ gối cầu nguyện, cầu xin sự giúp đỡ và hướng dẫn cho cuộc sống của tôi. Tôi đã chịu đựng bao nỗi đau khổ khi bị đem ra giễu cợt, mỗi lần như thế, tôi đều dâng lên cho Đức Chúa với hy vọng rằng mình sẽ không bị ngã quỵ trước những ánh mắt xét đoán của những người đã xét đoán bất công với tôi. Và lúc này, tôi đang đối diện với sự thật. Cuộc sống của tôi là như thế, và tôi phải chấp nhận những gì đã xảy bra. Tôi đứng dậy và từ từ nâng những mảnh vuông của cuộc sống đã được ghép lại giơ lên ánh sáng. Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc đầy khiếp sợ. Tôi nhìn xung quanh và thấy mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm tôi. Sau đó, tôi ngước nhìn tấm thảm phía trước mặt mình. Ánh sáng chiếu ngập tràn qua những lỗ trống và tạo nên một hình ảnh, khuôn mặt của Đấng Cứu Thế. Và rồi Đức Chúa đứng trước mặt tôi với cái nhìn yêu thương và ấm áp. Ngài nói: “Mỗi một lần con dâng cuộc sống của con cho Ta, cuộc sống ấy trở thành cuộc sống của Ta, trở thành những thử thách gay go, những sự tranh đấu của chính Ta. Mỗi một điểm sáng trong cuộc sống của con chính là những lúc con nhường chỗ để Ta chiếu sáng cho đến khi ánh sáng của Ta chiếu rộng hơn ánh sáng của con. Liệu chúng ta có chấp nhận để những chiếc chăn bông của mình mòn rách, xơ xác để Đấng Cứu Thế có thể chiếu ánh sáng của Ngài qua đó không? |
Each square was labeled with a part of my life that had been difficult, the challenges and temptations I was faced with in everyday life. I saw hardships that I endured, which were the largest holes of all.
I glanced around me. Nobody else had such squares. Other than a tiny hole here and there, the other tapestries were filled with rich color and the bright hues of worldly fortune. I gazed upon my own life and was disheartened. My angel was sewing the ragged pieces of cloth together, threadbare and empty, like binding air. My angel looked upon me, and nodded for me to rise. My gaze dropped to the ground in shame. I hadn’t had earthly fortune. I had love in my life, and laughter. But there had also been trials of illness, and death, and false accusations that took from me my world, as I knew it. I had to start over many times. I often struggled with the temptation to quit, only to somehow muster the strength to pick up and begin again. I spent many nights on my knees in prayer, asking for help and guidance in my life. I had often been held up to ridicule, which I endured painfully, each time offering it up to the Lord in hopes that I would not melt beneath the judgmental gaze of those who unfairly judged me. And now, I had to face the truth. My life was what it was, and I had to accept it for what it was. I rose and slowly lifted the combined squares of my life to the light. An awe-filled gasp filled the air. I gazed around at the others who stared at me with wide eyes. Then, I looked upon the tapestry before me. Light flooded the many holes, creating an image, the face of Christ. Then the Lord stood before me, with warmth and love in His eyes. He said, “Every time you gave over your life to Me, it became My life, My hardships, and My struggles. Each point of light in your life is when you stepped aside and let Me shine through, until there was more of Me than there was of you.” May all our quilts be threadbare and worn, allowing Christ to shine through. R 296 |