MỘT NƠI TRÊN ĐƯỜNG VỀ NHÀ – A spot along the way home
Chúa Giê-su Cứu Thế đã đến thế gian để bày tỏ tình yêu của Thiên Chúa cho chúng ta. Tuy nhiên, khi Ngài bị tra tấn, hành hạ đau đớn và rồi chịu đóng đinh trên thập giá, dường như việc Ngài đã sống nơi thế gian và cái chết của Ngài không có ý nghĩa gì. Nhưng sau ba ngày, Ngài đã phục sinh ra khỏi mồ và nhiều người đã trông thấy Ngài (Kinh Thánh, Mát-thêu 28:1-8, 1 Cô-rin-tô 15:3-6).
Chúa Giê-su cũng ban cho chúng ta phép lạ diệu kỳ giống như vậy—một cuộc sống tinh thần mới ngay lúc này và một cuộc sống Thiên Đàng cùng với Ngài sau khi chúng ta chết—bằng cách đón nhận Ngài, tin tưởng Ngài, nhận lấy tình yêu, sức mạnh và thần khí của Ngài. Dưới đây là bài viết của ba tác giả nói về sự Phục Sinh của Chúa Giê-su có ý nghĩa như thế nào đối với họ. |
Jesus Christ came to Earth to show man God’s love, yet when He was tortured and crucified, it seemed He had lived and died in vain. But after three days in the tomb He was resurrected and seen by many people (The Bible, Matthew 28:1-8; 1 Corinthians 15:3-6).
Jesus holds out to us a similar amazing miracle—new inner life right now and a heavenly life with Him after we die—through our accepting Him, our believing in Him, our taking His love and power and spirit into ourselves. Here three writers express what Jesus’ resurrection at Easter means to them. |
Điều huyền diệu của sự Phục Sinh chính là Chúa Giê-su không còn ở trong mồ và chúng ta cũng được như Ngài! Chúng ta không cần phải chịu đựng cái chết, cái giá chúng ta phải trả cho tội lỗi của mình nơi chốn địa ngục, hoặc mãi mãi xa lìa Thiên Chúa. Ngài đã gánh lấy hình phạt cho chúng ta, và trỗi dậy trong một cuộc sống mới! Và cuộc sống mới của Ngài ở bên trong tâm hồn chúng ta, ban cho chúng ta hy vọng và bình an, khi chúng ta được đầy tràn tình yêu của Ngài. Ngài đã trỗi dậy! Và nếu ai trong chúng ta tin thì cũng sẽ được tái sinh một thân xác mới. Hallelujah!—D.B.B
MỘT NƠI TRÊN ĐƯỜNG VỀ NHÀ Một cô bé được hỏi có cảm thấy sợ khi phải đi ngang qua một nghĩa trang trên đường về nhà không. Cô bé trả lời: “Không. Đơn giản bởi vì cháu băng qua đó để về nhà.” Đó chính là những gì sự Phục Sinh thực hiện đối với cái chết. Sự Phục Sinh biến cái chết trở thành con đường vô hại trong chuyến hành trình về nhà. Điều đó không có nghĩa là Chúa sẽ để chúng ta hay những người chúng ta yêu thương không phải chết. Thông điệp Phục Sinh chính là vượt lên trên những cơn bão dữ dội nhất của tâm hồn chính là niềm hy vọng, sự tin tưởng, cậy trông không phải dễ dàng. Sự Phục Sinh đã thắp lên một tia hy vọng mới trong cuộc sống của những tông đồ theo Chúa Giê-su. Và cũng đã thắp lên tia hy vọng mới cho cuộc sống những người đang trong phòng bệnh, trong bệnh viện, đang trong nghĩa trang chôn cất những người thân yêu—những người đang chịu đựng nỗi đau. Chúng ta sẽ trải qua những nỗi đau, những nỗi buồn, nhưng tạ ơn Chúa, chúng ta không bị bỏ rơi trong tuyệt vọng và không phải không được giúp đỡ. Bởi vì một sự kiện đã xảy ra trong khoảnh khắc kinh hoàng trong lịch sử cách đây 2000 năm, tại một nghĩa trang nhỏ bên ngoài thành Giê-ru-sa-lem. Nó xảy ra vào buổi sáng sớm Chúa nhật. Một vài người phụ nữ cùng nhau đi thăm mộ của một người bạn yêu quý và nghe thiên thần nói: “Ngài không có ở đây; Ngài đã sống lại.” —Vince Gerhardy TIẾN GẦN ĐẾN SỰ SỐNG VĨNH CỬU Rất nhiều những nhà giảng dạy, những người huyền bí, những vị tử đạo và những vị thánh vĩ đại đã nói những lời chân lý hoa mỹ. Nhưng chỉ duy nhất trường hợp Chúa Giê-su, những người tín hữu luôn tin tưởng rằng khi Chúa Giê-su xuống thế làm người, Thiên Chúa mặc lấy xác phàm để nhân loại có thể nhận biết Người. Riêng tôi, khi gần đến cuối cuộc đời, tôi nhận thấy lời khẳng định lạ thường của Chúa Giê-su thật đầy ý nghĩa và cuốn hút. Thỉnh thoảng thức giấc giữa đêm như những người già hay gặp phải, tôi cảm thấy thân xác kiệt sức, trong tình trạng nửa sống nửa chết, sự sống lại đời đời ở một khoảng cách xa. Tôi nhìn thấy thân xác già nua của tôi, nằm sấp giữa những tấm khăn phủ, mục nát như những mảnh giấy vụn bị vứt dưới mương và tôi bay lững lờ như con bướm vừa thoát khỏi kiếp nhộng và sẵn sàng bay đi xa. Những con bướm có được nói trước về sự hồi sinh sắp xảy ra không?—Làm sao trong lúc sắp chết chúng có thể được biến hoá từ loài côn trùng bò dưới đất trở thành những sinh vật trong không trung với đôi cánh tuyệt đẹp? Nếu được nói, chúng có tin điều đó không? Tôi tưởng tượng những con bướm già khôn ngoan lắc đầu—không, không thể như vậy, đó chỉ là chuyện tưởng tượng. Tuy nhiên, trong tình trạng lấp lửng giữa sự sống và sự chết, như khi bóng đêm buông xuống không thương tiếc và bầu trời đen xuất hiện không hề để lại một vệt xám nào, tôi nghe thấy những lời này: Ta [Chúa Giê-su] là sự sống lại và là sự sống, và tôi cảm nhận được rằng trong tôi tràn ngập niềm vui và bình an. —Malcolm Muggeridge. |
The miracle of Easter is that because Jesus didn’t remain in the grave, we don’t have to either! We don’t have to suffer death, the payment for our sins in Hell, or eternal separation from God. He took that punishment for us, and then rose in new life! And His new life can be inside us, giving us hope and peace, as we are filled with His love. He arose! And we who believe were also born anew. Hallelujah!
—D.B.B. A spot along the way home A little girl who had to walk through a cemetery on her way home from school was asked if she was afraid. “No,” she replied. “I simply cross it to get home.” That is what the Resurrection has done with death. It has turned it into a harmless pathway on our journey home. That doesn’t mean that God won’t let you or your loved ones die. The message of Easter is not that faith is easy, but that above the greatest storms of your soul, there is hope. The Resurrection struck a new note of hope in the lives of Jesus’ disciples. And likewise it strikes a note of new hope in the lives of those in sick rooms, in hospitals, in cemeteries burying their loved ones—those who suffer. We will at times be in pain or grieve, but thank God, we are not left hopeless and helpless. That is because of an event that took place in one awesome moment in history some two thousand years ago, in a small cemetery outside the walls of Jerusalem. It was early on a Sunday morning. Some women had walked together to visit the grave of their beloved friend and heard the angel say, “He is not here; He has risen.” —Vince Gerhardy (Australian pastor) Approaching eternity Plenty of great teachers, mystics, martyrs, and saints have spoken words full of grace and truth. In the case of Jesus alone, however, the belief has persisted that when He came into the world, God deigned to take on the likeness of a man in order that men might reach out. For myself, as I approach my end, I find Jesus’ outrageous claim ever more captivating and meaningful. Quite often, waking up in the night as the old do, I feel myself to be half out of my body, hovering between life and death, with eternity rising in the distance. I see my ancient carcass, prone between the sheets, stained and worn like a scrap of paper dropped in the gutter and, hovering over it, myself, like a butterfly released from its chrysalis stage and ready to fly away. Are caterpillars told of their impending resurrection?—How in dying they will be transformed from poor earth-crawlers into creatures of the air, with exquisitely painted wings? If told, do they believe it? I imagine the wise old caterpillars shaking their heads—no, it can’t be; it’s a fantasy. Yet in the limbo between living and dying, as the night clocks tick remorselessly on and the black sky implacably shows not one single streak or scratch of gray, I hear those words: I [Jesus] am the resurrection and the life, and feel myself to be carried along on a great tide of joy and peace. —Malcolm Muggeridge (British journalist who became a Christian late in life, 1903-1990) R 297 |