Một làn không khí trong lành – A Breath of Fresh Air
Tác giả Anna Perlini
Đó là một ngày mùa hè thật nóng nực và oi bức, Jeffrey và tôi đã trải qua chuyến hành trình vài tiếng đồng hồ, giờ đang ngồi trong phòng chờ của trạm xe buýt ngột ngạt ở miền bắc nước Ý. Jeffrey hầu như không nói chuyện với tôi. “Con thật sự phải đến đó sao?” cậu bé càu nhàu. À phải, làm thế nào tôi lại có ý nghĩ này? tôi tự hỏi. Kéo một đứa trẻ 14 tuổi đi xa khỏi bạn bè, và mong rằng cậu bé sẽ vui vẻ cùng với mẹ đi thăm ông bà. Quả thật, đây chẳng hề là một ý nghĩ vui thú gì đối với một đứa trẻ! Chúng tôi phải chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa để đón chiếc xe buýt cuối cùng trong cuộc hành trình, và tôi không biết điều nào tồi tệ hơn—không khí ngột ngạt trong căn phòng chờ hay không khí nặng nề giữa chúng tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội. “Mẹ đi mua kem đây. Con có muốn ăn không?” tôi hỏi. |
By Anna Perlini
It was a particularly hot, sticky summer day, and Jeffrey and I had already been traveling for a few hours when we plopped down in a stuffy bus station waiting room in northern Italy. Jeffrey was hardly speaking to me. “Did I really have to come?” he muttered. How did I get this idea, anyway? I asked myself. Dragging a 14-year-old away from his friends and expecting that he would enjoy going with his mom to visit his grandparents. Not exactly a teenager’s idea of fun! We had another hour before we needed to catch the bus that would take us the rest of the way, and I didn’t know which was worse—the stale air in the waiting room or the thick air between us. It was starting to get to me. “I’m ready for some ice cream. Would you like some?” I asked. |
Việc này thường có tác dụng như một mánh lới—hoặc chí ít đã từng có tác dụng. Nhưng lần này thì không. “Không!” câu trả lời cộc lốc. “Con không cần.” Cậu con trai của tôi đang lớn. Tôi bắt đầu hết kiên nhẫn. “ Thôi được, mẹ sẽ chỉ mua cho một mình mẹ. Hãy trông hành lý cho đến khi mẹ quay lại,” tôi nói. Tôi cầm bóp tiền đựng số tiền cần dùng cho phần còn lại của chuyến hành trình và đi về hướng quán cà phê của trạm xe buýt. Mặc cho sự bực dọc—hoặc có thể là bởi vì điều đó—tôi đã cầu nguyện trong lúc đi, cầu xin Chúa Giê-su làm điều gì đó để cuộc trò chuyện của tôi và Jeffrey được tốt đẹp. Khi tôi quay lại, Jeffrey đang trò chuyện với một bé trai lớn hơn nó chừng một hoặc hai tuổi. Jeffrey giải thích khi giới thiệu hai chúng tôi với nhau: “Emmanuel là người Rô-ma-ni, nhưng anh ấy nói tiếng Ý rất giỏi. Anh ấy sống trong một căn nhà di động ở gần đây cùng với mẹ và hai em gái. Anh ấy làm thêm những việc lặt vặt để giúp gia đình, nhưng anh ấy muốn xin vi-sa công tác như thế anh ấy có thể xin một công việc chính thức.” Emmanuel là một cậu bé sáng dạ, lễ phép, và sẵn lòng làm bất cứ công việc gì. Cậu bé chỉ cần vài euro để xin vi-sa. “Con có biết tên của con có ý nghĩa gì không?” “Dạ biết—Thiên Chúa ở cùng chúng ta!” Khuôn mặt của cậu bé rạng rỡ khi nói điều ấy, và bỗng nhiên tôi nhìn thấy cậu bé không còn giống như một cậu bé nghèo đang xin tiền nơi trạm xe buýt, nhưng là một cậu bé có sức mạnh, một người thật sự có Chúa bên cạnh. Cậu bé và Jeffrey tiếp tục cuộc trò chuyện sôi nỗi vốn bị cắt ngang bởi sự quay lại của tôi. Chúng nói về việc học, về âm nhạc, và về đất nước Rô-ma-ni. Khi Jeffery kể cho Emmanuel nghe việc mình đã đi cắm trại hè ở Timisoara, Rô-ma-ni, một lần nữa vẻ mặt của Emmanuel lại rạng rỡ, “Đấy chính là quê của mình!” cậu bé nói. Tôi có thể nói rằng Emmanuel đã rất hạnh phúc khi có ai đó cùng trang lứa với mình để trò chuyện và cùng chơi đùa. Và Jeffrey hình như cũng rất quan tâm đến cuộc sống của cậu bé kia và dường như cũng hơi ngạc nhiên khi gặp ai đó trạt tuổi mình đang xoay xở để giúp mẹ và em gái. Bỗng Jeffrey thúc nhẹ tôi. Cuối cùng, tôi hiểu ra cậu bé muốn tôi tặng cho Emmanuel số tiền còn lại trong chuyến đi của chúng tôi. Và cùng với số tiền ấy, Jeffrey còn tặng cho Emmanuel những câu chuyện Kinh Thánh bằng hình mà chúng tôi mang theo bên mình để dùng cho những cơ hội như thế này. Đến lúc chúng tôi phải nói lời tạm biệt, và đón xe buýt. Jeffrey kết thúc buổi gặp gỡ ngắn ngủi nhưng giàu cảm xúc bằng một lời cầu nguyện, cầu xin Thiên Chúa ban ơn lành cho Emmanuel và gia đình của cậu ấy. “Mẹ, việc đó còn tốt hơn kem hàng trăm lần!” cậu bé nói thầm khi chúng tôi ngồi trên xe buýt. Chúng tôi nói chuyện về Emmanuel cho gần đến khi tới nơi, và chúng tôi nói về những chuyện khác. Bốn ngày kế tiếp trôi qua, và chúng tôi có khoảng thời gian tuyệt vời cùng với bố mẹ tôi. Một điều thật sự rất đúng: cho thì có phúc hơn là nhận. Thường thì khi chúng ta tức giận hay chán nản, tất cả những gì chúng ta cần làm để cảm thấy tốt hơn chính là cho đi một ít—nó cũng giống như một làn không khí trong lành. |
That usually did the trick—or at least it used to. Not this time. “No!” came his sharp reply. “I don’t need it.” My little boy was growing up. My patience was starting to run out. “Well, I’m going to get some for myself,” I said. “Keep an eye on our luggage till I get back.” I grabbed my coin purse with our expense money for the rest of the trip and headed for the bus station café. In spite of the utter frustration I felt—or perhaps because of it—I said a prayer as I went, asking Jesus to do something to restore good communication between Jeffrey and me. When I returned, Jeffrey was talking with a boy about a year or two older. “Emmanuel is Romanian,” Jeffrey explained as he introduced us, “but he speaks Italian well. He’s living in a trailer nearby with his mom and two younger sisters. He’s been doing odd jobs on the side to help support his family, but he wants to get a work visa so he can find a regular job.” Emmanuel was bright, well-mannered, and willing to do just about any kind of work, he said. He just needed a few euros for his visa paperwork. “Do you know what your name means?” “Of course—God with us!” His whole face lit up as he said that, and suddenly I didn’t see him anymore as just another poor boy begging in the bus station, but an important young man who really did have God on his side. He and Jeffrey continued the animated conversation that I had interrupted with my return. They talked about school, music, and Romania. When Jeffrey told Emmanuel that he had gone to a summer camp in Timiºoara, Romania, Emmanuel lit up again. “That’s where I come from!” he said. I could tell it really made Emmanuel’s day to find a boy about his age whom he could talk to and relax with. Also, Jeffrey seemed very interested in this boy’s life and was probably quite surprised to meet someone about his own age who was fending for his mom and sisters. At one point Jeffrey began nudging me. Finally I caught on that he wanted me to give the rest of our little travel fund to Emmanuel. Along with that, Jeffrey gave Emmanuel one of the gospel tracts we had brought with us for just such opportunities. Suddenly it was time to say goodbye and catch our bus. Jeffrey ended our short but intense encounter with a prayer, asking God’s blessing on Emmanuel and his family. “Mom,” Jeffrey whispered as we took our seats on the bus, “that was a hundred times better than ice cream!” We talked about Emmanuel until we almost reached our destination, and we talked about other things. The next four days flew by, and we had a wonderful time with my parents. It’s so true that it’s more blessed to give than to receive. Often when we are upset or discouraged, all it takes is a little giving to make us feel better—like a breath of fresh air. R 365 |