MỘT BUỔI TỐI HẸN HÒ – Dinner Date
Sau 21 năm kết hôn, tôi mới phát hiện ra một cách để hâm nóng tình yêu.
Cách đây không lâu, tôi đã đi chơi với một phụ nữ khác. Đó chính là ý tưởng của vợ tôi. “Em biết rằng anh yêu người ấy”, một ngày nọ, vợ tôi nói điều ấy và làm tôi rất ngạc nhiên. “Nhưng anh yêu em,” tôi nói một cách quả quyết. |
After 21 years of marriage, I discovered a new way of keeping alive the spark of love.
A little while ago I had started to go out with another woman. It was really my wife’s idea. “I know that you love her,” she said one day, taking me by surprise. “But I love YOU,” I protested. |
“Em biết, nhưng anh cũng yêu người ấy.”
Người phụ nữ khác mà vợ tôi muốn tôi đi thăm chính là mẹ của tôi, một quá phụ suốt 19 năm, nhưng vì lý do công việc và bận rộn với 3 con nhỏ nên tôi chỉ có thể đến thăm bà khi có cơ hội. Đêm đó, tôi gọi điện mời bà đi ăn tối và xem phim. “Có chuyện gì vậy? Con không ổn à?” bà hỏi. Mẹ tôi luôn nghĩ việc gọi điện muộn vào ban đêm hay cuộc hẹn bất ngờ là dấu hiệu của những tin tức xấu. “Con nghĩ sẽ rất vui khi mẹ con mình cùng ra ngoài chơi,” tôi đáp lại. “Chỉ hai mẹ con mình thôi.” Bà suy nghĩ trong giây lát, và nói, “Mẹ rất thích điều đó.” Thứ sáu hôm ấy, sau giờ làm việc, tôi lái xe đến đón bà, tôi cảm thấy hơi hồi hộp. Khi tôi đến trước nhà, tôi nhận ra mẹ tôi cũng có vẻ hồi hộp về cuộc hẹn của chúng tôi. Bà khoác chiếc áo choàng và đứng đợi ở cửa. Bà quấn tóc và mặc chiếc áo mà bà đã mặc lần cuối cùng vào ngày kỷ niệm kết hôn lần cuối của bà. Bà nở nụ cười thật rạng rỡ như gương mặt của một thiên thần. “Mẹ đã nói với những người bạn rằng mẹ đi chơi với con trai, và họ đã rất ngạc nhiên,” bà nói khi bước vào xe. “Họ rất nóng lòng muốn nghe kể về cuộc hẹn của chúng ta….” Chúng tôi đến một nhà hàng dù không mấy tao nhã nhưng đẹp và ấm cúng. Mẹ đã vòng tay tôi như thể một Tổng thống phu nhân. Sau khi ngồi xuống, tôi đã đọc thực đơn vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được những chữ to. Đọc được nửa thực đơn kể từ món đầu tiên, tôi ngước mắt lên và thấy mẹ đang nhìn tôi chăm chú. Một nụ cười như luyến tiếc những hồi ức nở trên đôi môi của mẹ. “Mẹ là người đọc thực đơn khi con còn nhỏ,” bà nói. “Bây giờ là lúc mẹ ngồi thư giãn và để con được vinh hạnh làm điều này,” tôi đáp lại. Trong suốt bữa ăn tối, chúng tôi nói chuyện vui vẻ—không có gì đặc biệt cả—chúng tôi hỏi chuyện để biết rõ hơn về cuộc sống hiện tại của nhau. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều đến nỗi trễ cả giờ xem phim. Khi chở mẹ về đến nhà, bà nói: “Mẹ sẽ đi chơi với con một lần nữa, nhưng hãy để mẹ mời con.” Tôi đã đồng ý. “Buổi cơm tối của anh và mẹ thế nào?” Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà. “Rất tuyệt. Tốt hơn rất nhiều so với những gì anh đã tưởng tượng,” tôi trả lời. Vài ngày sau đó, mẹ tôi đã qua đời do một cơn đau tim nặng. Sự việc xảy ra đột ngột khiến tôi không có cơ hội làm việc gì cho mẹ. Thời gian sau, tôi nhận được một phong thư bên trong là bản copy hoá đơn của nhà hàng mà tôi và mẹ đã cùng ăn tối với nhau. Và một tờ giấy kèm theo ghi: “Mẹ đã thanh toán hoá đơn này trước. Mẹ gần như chắc chắn rằng mẹ không thể đến đó, nhưng dù gì mẹ cũng thanh toán cho 2 phần ăn—một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không biết được rằng bữa tối hôm ấy có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ. Mẹ yêu con.” Lúc đó, tôi mới hiểu được sự quan trọng của việc nói kịp lúc câu: “Con (anh, tôi…) yêu mẹ (em, bạn…),” và tầm quan trọng của việc dành thời gian cho những người mình yêu thương lúc họ cần. Không có gì trong cuộc sống quan trọng hơn Thiên Chúa và gia đình của bạn. Hãy dành cho họ thời gian bởi vì mọi việc làm này không thể bị trì hoãng cho đến “một lúc khác”. |
“I know, but you also love her.”
The other woman that my wife wanted me to visit was my mother, who has been a widow for 19 years, but the demands of my work and my three children had made it possible to visit her only occasionally. That night I called to invite her to go out for dinner and a movie. “What’s wrong? Are you unwell?” she asked. My mother is the type of woman who suspects that a late night call or a surprise invitation is a sign of bad news. “I thought that it would be pleasant to pass some time with you,” I responded. “Just the two of us.” She thought about it for a moment, then said, “I would like that very much.” That Friday after work, as I drove over to pick her up, I was a bit nervous. When I arrived at her house, I noticed that she, too, seemed to be nervous about our date. She waited in the door with her coat on. She had curled her hair and was wearing the dress that she had worn to celebrate her last wedding anniversary. She smiled from a face that was as radiant as an angel’s. “I told my friends that I was going to go out with my son, and they were impressed,” she said as she got into the car. “They can’t wait to hear about our meeting…” We went to a restaurant that, although not elegant, was very nice and cozy. My mother took my arm as if she were the First Lady. After we sat down, I had to read the menu. Her eyes could only read large print. Halfway through the entrées, I lifted my eyes and saw Mom sitting there staring at me. A nostalgic smile was on her lips. “It was I who used to have to read the menu when you were small,” she said. “Then it’s time that you relax and let me return the favor,” I responded. During the dinner we had an agreeable conversation—nothing extraordinary—but catching up on recent events of each other’s life. We talked so much that we missed the movie. As we arrived at her house later, she said, “I’ll go out with you again, but only if you let me invite you.” I agreed. “How was your dinner date?” asked my wife when I got home. “Very nice. Much more so than I could have imagined,” I answered. A few days later my mother died of a massive heart attack. It happened so suddenly that I didn’t have a chance to do anything for her. Some time later I received an envelope with a copy of a restaurant receipt from the same place Mother and I had dined. An attached note said: “I paid this bill in advance. I was almost sure that I couldn’t be there, but, nevertheless, I paid for two plates—one for you and the other for your wife. You will never know what that night meant for me. I love you.” At that moment I understood the importance of saying in time, “I love you,” and of giving our loved ones the time that they deserve. Nothing in life is more important than God and your family. Give them the time they deserve, because these things cannot be put off till “some other time.” R 228 |