LÁ THƯ – The Letter
Tác giả Elisabeth Sichrovsky
“Có thư cho chị đấy!” Cánh cửa phía sau đóng sập lại, em tôi la to át tiếng loảng xoảng trong bồn rửa chén khi tôi đang sắp rửa xong chén bát của buổi cơm trưa. Tôi vội lau tay và tìm lá thư trên bàn của mình. “Thư của Dana!” Tôi vui mừng nói với em của tôi. Khi mở thư, tâm trí tôi bỗng nhớ lại chuyến dã ngoại vào mùa hè hai năm trước, tôi đã có được những người bạn… Chúng tôi hòa vào con đường đông đúc dưới thời tiết ẩm thấp thật ngột ngạt, và mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt đỏ ửng của mỗi chúng tôi. Mặc dù trời đã chạng vạng, nhưng thời tiết chỉ hơi đỡ nóng một chút. |
By Elisabeth Sichrovsky
“There’s a letter for you!” The front door swung shut behind my sister, who called out over the clattering in the sink as I finished washing the lunch dishes. I hastily dried my hands on a dishtowel, and found the letter on my desk. “It’s from Dana!” I excitedly called back to my sister. As I reached for my letter opener, my mind flashed back to a trip I had made with friends two summers earlier. … The humidity was smothering, and sweat trickled down our flushed faces as we made our way down the crowded streets. Even at twilight, there was scant relief from the extreme heat of the day. |
Tại một công viên nhỏ sáng đèn, chúng tôi dừng lại để cùng chung hưởng niềm vui với mọi người—những gia đình với vẻ hăm hở, những đứa trẻ năng động; những cặp tình nhân tay trong tay cùng tản bộ; những nhóm bạn trẻ qua lại.
Sau một vài phút, để ý thấy có hai cô gái từ phía xa chăm chú quan sát nên chúng tôi đã tiến đến và chào hỏi. Một trong hai cô tên là Dana, cô ấy làm phục vụ trong một quán cà-phê gần đó. “Bạn có phải là người tin vào Chúa không?” Dana hỏi. Khi nghe chúng tôi trả lời phải, cô ta bỗng cười thật tươi. Cô ấy giải thích: “Tôi bắt đầu tin vào Thiên Chúa được một vài năm, nhưng tôi không biết nhiều về Chúa Giê-su cũng như lòng tin vào Ngài không mạnh cho lắm. Tôi muốn học biết nhiều hơn về Thiên Chúa và về ý nghĩa của Ngài trong cuộc sống của mình.” Vài tháng sau khi trở về nhà, tôi và Dana liên lạc thư từ với nhau. Tôi gửi cho cô ấy những bài học về Kinh Thánh và những tài liệu khác cho cô ấy đọc, và cô ấy rất nhiệt tình hồi âm lại. Ngay cả khi cô ấy chuyển đến một thành phố khác, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Tôi rất quý sự thành thật và tính ham học hỏi của cô, và dường như cô ta cũng rất cảm kích tình bạn của tôi dành cho cô ấy. Kế đến, sau khi liên lạc thư từ với nhau được gần một năm, không hiểu vì nguyên do gì cô ấy ngưng trả lời những bức thư tôi đã gửi. Thư từ là cách duy nhất chúng tôi liên lạc với nhau. Sau nhiều tháng không có tin gì về Dana, tôi chỉ có thể tự quả quyết với mình rằng Dana đang ở trong bàn tay của Đấng không bao giờ rời xa hay bỏ rơi cô. Tuy nhiên, đôi khi tôi luôn có cùng một suy nghĩ. Viết cho Dana một lá thư. Nhưng lần nào tôi cũng đều từ bỏ ý nghĩ ấy. Tất cả mọi nổ lực của tôi đều vô ích? Tất cả những gì tôi biết chính là cô ấy đã dọn đi—có thể là đến một nước khác! Nhưng ý nghĩ ấy luôn trở lại. Viết cho Dana một lá thư. Nhắc cho cô ấy nhớ tình yêu của Thiên Chúa và những lời hứa không bao giờ bội tính của Ngài. Nhưng rồi, tôi tự nghĩ, liệu có ích gì. Tại sao lại viết thư gửi đến một địa chỉ mà tôi đã không nhận được hồi âm trong suốt nhiều tháng? Vài tuần sau, tôi đi đến quyết định cuối cùng rằng: nếu không giải quyết vấn đề này, tâm trí tôi không thể nào có được sự thanh thản. Do đó, tôi viết một lá thư và gửi đến địa chỉ cuối cùng Dana đã cho tôi, tôi quả quyết với Dana rằng cho dù cô đang ở đâu, Chúa Giê-su yêu thương cô hơn bất cứ ai khác và Ngài không bao giờ rời xa cô. Tôi viết: “Mỗi một cuộc sống đều trải qua những lúc lo lắng phiền muộn, đó chính là lúc rất khó để hiểu được tình yêu của Thiên Chúa hay để giữ vững niềm tin vào sự chăm nom của Ngài. Nhưng chính lúc ấy, chúng ta đừng nên quá phóng to những khó khăn của mình, nhưng đơn giản lựa chọn việc vững tin rằng Ngài thấu hiểu hết mọi sự, Ngài đầy khôn ngoan và yêu thương bạn nhiều hơn những gì bạn cảm nhận hoặc có thể hiểu.” Hai tuần sau, tôi nhận được thư hồi âm, nhưng không phải từ Dana. Lá thư từ dì của cô ấy. Trong thư, bà giải thích rằng Dana đã trở về quê. Và dì của Dana dọn đến căn hộ cũ của cô ấy, đó là lý do tại sao bà đã viết thư cho tôi gửi từ địa chỉ này. Bà viết: “Cháu gái dì có đưa dì xem những lá thư trước của cháu, vì thế khi nhận được bức thư cháu vừa gửi đến, dì đã không chuyển cho Dana nhưng đã mở ra xem. Xin tha lỗi cho dì! “Khi đọc thư của cháu, có một thứ gì đó đã mở ra con tim của dì. Có lẽ cháu kém dì nửa số tuổi, nhưng cháu đã dạy cho chúng tôi bằng sự khôn ngoan mà Chúa Giê-su đã dạy cho cháu, và cháu đã yêu mến chúng tôi bằng tình yêu mà Ngài đã ban cho cháu.” Vậy hóa ra là việc tôi viết thư cho Dana và gửi đến địa chỉ cô ấy không còn ở nữa không phải chỉ là một việc ngẫu nhiên. Lá thư đã không đến tay người tôi muốn gửi nhưng rõ ràng Thiên Chúa nghĩ đến một ai đó khi Người không ngừng hối thúc tôi viết thư. Lúc này, đã một tháng sau, một lá thư khác… Tôi rọc bì thư, đặt vật dùng để mở bao thư sang một bên, kéo ra một bức thư được viết bằng tay rất đẹp, và đọc lướt. Dana viết: “Những tháng qua, mọi việc ngày một tồi tệ hơn, do đó tôi trở về quê. Tôi đang tìm một công việc khác, và chưa có được địa chỉ cố định. Tôi nghĩ mình không thể nào viết thư cho bạn khi chưa có được địa chỉ để bạn viết lại cho tôi. Nhưng hôm nay, tôi đã gọi điện cho dì, và dì ấy nói cho tôi nghe về bức thư của bạn. Tôi rất ngạc nhiên và hạnh phúc! Ngạc nhiên vì bạn đã không quên tôi, và hạnh phúc vì điều ấy có nghĩa là Thiên Chúa cũng không hề quên tôi. Tôi biết chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại thấy được ánh sáng ở phía cuối đường hầm.” Vào lúc ấy, một lần nữa tôi nhận ra rằng đằng sau mọi việc Thiên Chúa bảo chúng ta làm, Ngài đều có mục đích của Ngài. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể hiểu ngay được, nhưng nếu chỉ cần chúng ta tiến hành phần việc của mình, bất cứ điều tuyệt vời nào cũng có thể xảy đến! |
At a small, brightly lit park, we paused to enjoy the mix of people milling about the square-families with eager, energetic children; young couples strolling arm in arm; the occasional group of teenage friends.
After a few minutes, we noticed two girls intently observing us from a distance, so we went over and said hello. One of the girls was Dana, a waitress at a nearby coffee shop. “Are you Christians?” Dana asked. When we said yes, she broke into a broad smile. “I have been a Christian for some years,” she explained, “but I don’t know much about Jesus or faith in Him. I’d like to learn more about God and His meaning for my life.” For months after I returned home, Dana and I corresponded. I sent her Bible lessons and other reading material, and she responded enthusiastically. Even after she moved to another city, we kept in touch. I loved her sincerity and eagerness to learn, as much as she seemed to appreciate my friendship. Then, after writing each other for nearly a year, for no apparent reason she stopped answering my letters. The mail having been our sole means of communication, I could only assure myself after months of not hearing from her that Dana was in the hands of One who would never leave or fail her. Still, from time to time I would get the same urgent thought. Write Dana a letter. Each time I shrugged it off. Hadn’t my attempts been fruitless all this time? For all I knew, she had moved-possibly even to another country! But always that thought would come back. Write Dana a letter. Remind her of the Lord’s love and His never-failing promises. What would be the use, I rationalized. Why write to an address I haven’t received any response from in months? It was several weeks before I finally concluded that, if nothing else, I wouldn’t have any peace of mind until I had settled this issue. So I wrote to the last address Dana had given me, assuring her that, wherever she was, Jesus loved her like no other and would never leave her side. “Every life has its troubled times,” I wrote, “when it’s a struggle to understand God’s love or keep believing in His care. But those are the times it comes down to choosing to keep trusting that He is all-knowing, wise, and loves you more than you realize or can comprehend.” Two weeks later, I received a return letter, but not from Dana. It was from her aunt, who explained that Dana had moved back to her hometown. Dana’s aunt had moved into Dana’s old apartment, which explained why she was writing me from that address now. “My niece showed me some of your previous letters,” she wrote, “so when your recent letter arrived and I didn’t yet have a forwarding address for Dana, I opened it. Please forgive me! “When I read your letter, something opened my heart. You are probably less than half my age, but you teach us with the wisdom Jesus taught you, and you love us with the love He gives you.” So it turned out that my writing Dana at an address where she no longer lived had been more than happenstance. My letter hadn’t reached the one for whom I had intended it, but God apparently had someone else in mind when He kept urging me to write. I replied to Dana’s aunt, telling her of Jesus’ love for her and encouraging her to invite Him into her life. Now, months later, another letter… I slit open the envelope, laid the letter opener aside, pulled out a beautifully handwritten letter, and scanned it. “For months things went from bad to worse, so I moved back to my hometown,” Dana wrote. “I am looking for a new job, and still don’t have a permanent address. I thought I couldn’t write you until I had an address for you to write me back, but today I phoned my aunt and she told me of your letter. I was so surprised and happy! Surprised that you hadn’t forgotten me, and happy because that means God hasn’t forgotten me either. I know I will soon see a light at the end of this dark tunnel.” At that moment I realized once again that God has a purpose behind everything He asks us to do. We may not always understand immediately, but if we take the first step to fulfill our part, anything wonderful can happen! R 308 |