LÀ CHÍNH TÔI – BEING ME
Tác giả THERESA LECLERC
“Lớn lên con sẽ đẹp lắm,” tôi nhớ mọi người thường hay nói với tôi như thế khi tôi còn là một bé gái. Ôi, tôi đã mong đến ngày ấy như thế nào! Tất cả giấc mơ của tôi sẽ thành sự thật. Tôi sẽ xinh đẹp! Nhưng ở tuổi 15, tôi hoàn toàn không giống như mình đã tưởng tượng. Tôi lùn và mập, tôi ghét cơ thể của mình. Tôi chỉ mặc quần áo màu đen để trông có vẻ ốm hơn. Tôi cũng đã trang điểm rất nhiều, và nó trở thành một lớp mặt nạ để tôi trốn phía sau. Tôi nhớ mình đã khóc và buồn rầu đến chết vì nghĩ mình quá mập và không đáng sống. Rất dễ cảm thấy ai đó có những suy nghĩ ấy thật nực cười, nhưng khi bạn là họ, câu chuyện sẽ khác. Tôi bắt đầu ăn kiêng năm 12 tuổi và mãi cho đến năm 17 tuổi. Mặc cho những lời khuyên và can ngăn của bố mẹ bảo tôi đừng quá khắt khe, tôi đã nhịn đói, sau đó ăn uống quá đà, sau đó là những cảm giác tội lỗi vì đã không tuân theo chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt mà bản thân đã đặt ra trong tháng đó. Thay vì việc ăn kiêng có tác dụng, quá trình trao đổi chất của tôi chỉ chậm lại, và tôi tăng cân dù chỉ ăn một lượng rất ít thức ăn. Tôi mắc chứng cuồng ăn vô độ, nhưng may là nó không kéo dài. |
BY THERESA LECLERC
“You’re going to be so pretty when you grow up,” I remember people telling me when I was a little girl. Oh, how I waited for that day! All of my dreams would come true. I would be beautiful! But at 15 I was nothing like I had imagined. I was chunky and hated my body. I wore only black clothes to try to make myself look thinner. I also wore a lot of makeup that became a mask to hide behind. I remember crying and being incredibly depressed because I thought I was so fat I didn’t deserve to live. It’s easy to see how ridiculous such thoughts are when it’s others who are thinking them, but when you’re the one, it’s a different story. I started dieting at 12 and kept at it till I was 17. In spite of all my parents did to encourage me and keep me from going to extremes, I would starve myself, then binge, then have horrible bouts of guilt for not sticking to whatever incredibly rigid diet I had put myself on that month. Instead of the diets working for me, my metabolism just became very slow, and I would gain weight by eating the smallest amounts of food. I went through a bulimic phase, but thankfully that didn’t last long. |
Tôi cực kỳ ghét vóc dáng của mình, và tưởng tượng mình sẽ không bao giờ vui được nếu không gầy đi, nhưng đối với tôi, đó là điều không thể. Càng cố, càng thất bại; và càng thất bại, tôi càng chán nản.
Một lần, tôi quyết định nhịn đói, và em gái tôi quyết định theo tôi. Chúng tôi bí mật nhịn đói trong 10 ngày và cuối cùng là yếu đến nỗi tất cả những gì chúng tôi có thể làm chính là nằm dài trên giường. Rất may là chế độ ăn kiêng đó không kéo dài lâu hơn và đã không lặp lại một lần nữa. Một ngày nọ, sau ba tháng ăn kiêng nghiêm ngặt một cách khác thường, và chế độ tập thể dục ba lần một ngày, tôi bước lên cân, và thật buồn. Tôi không giảm được ký nào. Tôi không còn biết làm gì, và kiệt sức. Khao khát giảm cân trở thành một nỗi ám ảnh, một cơn ác mộng, một sự điên cuồng, vòng lẩn quẩn cố tìm sự kiểm soát nhưng không thể. Cuối cùng, tôi đã chán ngấy. Tôi ăn mọi thứ tôi muốn, nhưng bởi vì tôi đã hành hạ cơ thể mình một cách tồi tệ suốt thời gian dài khi thực hiện chế độ ăn kiêng quá mức, nên mất một thời gian để quá trình trao đổi chất trong cơ thể ổn định lại. Sau đó, một ý nghĩ đến với tôi. Sẽ thế nào nếu tôi hành động như thể mình là người đặc biệt, chỉ đơn giản là chính tôi? Có thể những người khác cũng nghĩ thế. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không lúc nào cũng nghĩ đến cân nặng của mình? Đúng là tôi lùn và mập, nhưng tôi thích những người tròn trịa. Có thể những người khác sẽ thích tôi nếu tôi bằng lòng với bản thân mình. Tôi quyết tâm không nói về cân nặng của mình hoặc việc ăn kiêng trước mặt người khác. Tại sao phải chú ý đến nó? Ai biết? Có thể họ thậm chí chẳng chú ý đến. Có thể nghe có vẻ ngu xuẩn, nhưng nó thật sự có ích. Lúc ấy, gia đình chúng tôi chuyển chỗ. Một vài năm sau đó chính là lúc tôi tròn trịa nhất, nhưng đó cũng là giai đoạn tôi có những ký ức thân thương nhất. Trong môi trường mới, tôi làm quen rất nhiều bạn, và những bạn trai có vẻ thích tôi hơn. Bất chợt, mọi người nghĩ tôi thật đặc biệt. Tôi không thể nào tin được. Quyết định chỉ là chính mình là một trong những quyết định sáng suốt nhất mà tôi từng thực hiện, bởi vì, kể từ đó tôi có thể suy nghĩ một cách tích cực hơn rất nhiều về bản thân. Cho dù tôi biết “những khuyết điểm của mình”, nhưng tôi không để bản thân mình bị cản trở. Tôi cố gắng chỉ nghĩ đến những điều tốt về bản thân, và không lâu sau, nó trở thành một điều thật tự nhiên. Cuối cùng, tôi cũng giảm cân được rất nhiều so với thời tròn trịa nhất tuổi thiếu niên, nhưng tôi không bao giờ gầy. Ở tuổi 27, tôi cảm thấy rất hài lòng với bản thân. Thêm vào đó, tôi nhận thấy có những thứ khác trong cuộc sống quan trọng hơn cân nặng của tôi. Có lẽ tôi không bao giờ trông giống như một cô gái sống trong vỏ bọc, tôi luôn là chính mình, nhưng có lẽ tôi còn là một người tốt nhất mà tôi có thể! Tôi luôn sống vui vẻ với những gì Thiên Chúa đã tạo nên tôi. Nếu bạn cảm thấy bị đối xử không công bằng, bạn không phải chỉ có một mình. Nhưng hãy nghĩ điều này: Ngày hôm nay, bạn có thể quyết định từ nơi đây, bạn có thể đi đâu. Bạn sẽ phàn nàn, hay tệ hơn nữa, bạn tự trách móc mình vì cách mà Đấng Tạo Hóa vũ trụ đã tạo nên bạn? Có bao giờ bạn nghĩ Ngài lựa chọn tỉ mỉ từng đặc điểm của bạn không? Có thể bạn không thích chúng, nhưng chắc chắn là Ngài thích! Trong mắt của Ngài, bạn được tạo dựng một cách hoàn hảo. Hãy chọn cách suy nghĩ một cách tích cực về bản thân, và bạn có thể thay đổi cuộc sống của mình mãi mãi. Một là bạn có thể ràng buộc mình với những chuẩn mực không thực tế mà người khác đặt ra, hoặc là chẳng để ý đến nó và chú tâm vào việc hạnh phúc với chính bản thân bạn.—Jeph Jacques |
I had a terrible image of my body and couldn’t imagine ever being happy till I was thin, but for me that was impossible. The more I tried, the more I failed; and the more I failed, the more depressed I became.
Once I decided to go on a starvation diet, and my younger sister decided to join me. We secretly starved ourselves for 10 days and finally became so weak that all we could do was lie in our beds. Thankfully, that diet didn’t last any longer than that and wasn’t repeated. One day, after three months of an exceptionally tough diet and an overly intense three-times-a-day exercise routine, I stepped on the scale and my heart sank. I hadn’t lost a pound. I was out of ideas and at the end of my rope. My desire to lose weight had become an obsession, a nightmare, an insane, vicious cycle where I kept trying to gain control but couldn’t. Finally I was fed up. I tried eating whatever I wanted, but I’d abused my body so badly for so long through extreme diets that it took some time before my metabolism stabilized. Then a thought came to me. What if I acted like I thought I was a cool person, just the way I was? Maybe other people would think so too. What would happen if I wasn’t always obsessing over my weight? Sure I was chunky, but I liked chubby people. Maybe others would like me if I accepted myself. I determined to not talk about my weight or dieting in front of others. Why draw more attention to it? Who knows? Maybe they wouldn’t even notice. This may sound like a dumb idea, but it actually worked. Around that time my family moved. The next several years were some of my chubbiest, but they were also the source of some of my fondest memories. In new surroundings I made a lot of friends, and the boys seemed to like me more. Suddenly people thought I was really cool. I couldn’t believe it! The decision to just be me was one of the best decisions I ever made, because ever since then I have been able to think a lot more positively about myself. Even though I knew my “flaws,” I never let myself dwell on them. I made a conscious effort to only think good things about myself, and after a while I started doing that subconsciously. I eventually lost a lot of my teen chubbiness, but I never became slim. At 27, I’m a lot more comfortable with myself. Plus I see that there are more important things in life than my weight. I may never look like a cover girl, I’ll always be me, but I might as well be the best me I can be! I’m going to keep on being happy just as God made me. If you feel like you’ve been handed a raw deal, you’re not alone. But consider this: Today you can decide where you’re going to go from here. Are you going to complain, or worse yet, beat yourself up about the way the Creator of the universe chose to make you? Have you ever considered that He handpicked your features? Maybe you don’t like them, but He sure does! In His eyes you are perfectly made. Choose to think positively about yourself, and you can change your life forever. You can either hold yourself up to the unrealistic standards of others, or ignore them and concentrate on being happy with yourself as you are.—Jeph Jacques |