ÍT HƠN LÀ NHIỀU HƠN – LESS IS MORE
Tác giả CURTIS PETER VAN GORDER Cơ thể của bạn chính là hành lý bạn mang theo trong suốt hành trình cuộc sống. Hành lý càng vượt giới hạn, chuyến hành trình sẽ càng ngắn.—E. Glasgow Một ngày nọ, khi đi ra ngoài, tôi nhìn thấy một chiếc cân sức khỏe điện tử kiểu mới, kèm theo đo cân nặng, là đo chiều cao, và có biểu đồ minh họa chỉ ra người cân thiếu ký, vừa, hoặc dư ký hoặc béo phì, Người bán hàng nài nỉ tôi thử, vì thế tôi đã thử. Thật vinh hạnh cho tôi, vật vô tri vô giác ấy tuyên bố rằng tôi béo phì. BÉO PHÌ! Những người bán hàng mảnh dẻ, thanh mảnh kia đang cười thầm gì thế? Tôi hình dung rất rõ thế nào là “béo phì”, và tôi không phải! Hoặc có phải tôi? Khi về đến nhà, tôi xem xét bằng chứng. Quả đúng, tất cả những chiếc quần của tôi đều rất chật khi tôi ngồi xuống. Tôi đã phải nới phần lưng quần rộng ra. Nhưng tôi lập luận, ở độ tuổi của tôi, việc mập ra chút ít là hoàn toàn bình thường. Tôi đi sắm những chiếc quần lớn hơn, nhưng cửa hàng đầu tiên không có kích cỡ mới của tôi, tôi buộc phải đối mặt với hiện thực. Khi suy ngẫm về sự việc, tôi nhớ đến Kinh Thánh có nói thân xác chúng ta chính là “đền thờ của Thiên Chúa” (1 Cô-rin-tô 3:16; 6:19). Nếu đó là sự thật thì đền thờ của tôi đã đến lúc phải tu sửa lại. Tôi tiếp tục đọc, và giải pháp có vẻ như rất rõ. Nếu tôi muốn giảm cân, tôi cần phải ăn ít lại và tập thể dục nhiều hơn. Nói dễ hơn làm. Tôi thích thức ăn, và như mọi người biết, rất khó để từ bỏ điều gì đó mình thích. Tôi nhận ra, vấn đề nan giải của tôi chính là mặc dù đã bước vào tuổi trung niên, nhưng khẩu phần ăn của tôi vẫn bằng với khẩu phần ăn của thanh thiếu niên đang độ tuổi phát triển. Tôi không cần phải cắt bớt việc thưởng thức thức ăn, chỉ là khẩu phần của những bữa ăn của tôi. Mục tiêu của tôi là giảm 25 kg (55lb) để trở lại “thắt lưng bình thường”. Tôi mua chiếc cân, và ghi lại tiến bộ mỗi tuần để động viên tôi khi bắt đầu giảm cân. Mục tiêu dài hạn của tôi là giữ cho số ký thừa đó không quay trở lại. Tôi cũng chọn một vài câu khẩu hiệu để giúp tôi không lệch mục tiêu. “Ăn để sống; đừng sống để ăn” giúp tôi ăn ít hơn. “Đói cũng chẳng sao” giúp tôi bỏ thói quen ăn gì đó ngay khi bụng bắt đầu kêu. “Một ngày không thở hổn hển là một ngày không tiến bộ” giúp tôi chiến đấu với tên khổng lồ khác—tập thể dục. Rèn luyện thói quen tập thể dục mỗi ngày lúc đầu rất khó, nhưng cuối cùng, tôi bắt đầu mong đợi nó một cách thích thú. “Sống khỏe có nghĩa là lựa chọn cách sống lành mạnh” nhắc tôi rằng giảm và duy trì mức cân nặng sau khi đã giảm đòi hỏi một quyết tâm dài hạn trong việc ăn uống tốt hơn và tập thể dục nhiều hơn. Vài tháng tiếp theo, tôi vẫn đang tiếp tục tiến bộ (giảm 15 kg—vẫn còn 10kg nữa), nhưng cảm thấy khá hơn rất nhiều vì giờ đây tôi mang ít “hành lý” hơn. |
BY CURTIS PETER VAN GORDER
Your body is the baggage you must carry through life. The more excess baggage, the shorter the trip.—E. Glasgow One day I was out and saw a new electronic scale that takes a person’s weight, correlates it with his or her height, and plots a graph that shows whether that person is underweight, the correct weight, overweight, or obese. The people selling the scale were eager for me to try it, so I did. To my horror, the heartless thing pronounced me obese. OBESE! What were those slim, trim salespeople snickering at? I had a clear mental picture of what “obese” looked like, and I didn’t fit it! Or did I? When I got home, I considered the evidence. Yes, all of my trousers had become so tight that when I sat down, I had to loosen them at the waist. But at my age, I reasoned, it was normal to fill out a little. I went shopping for larger trousers, but when the first store didn’t carry my new size, I was forced to face reality. As I reflected on the matter, I was reminded that the Bible says our bodies are “the temple of God” (1 Corinthians 3:16; 6:19). If that were true, my temple was due for remodeling. I read on the subject, and the solution seemed pretty straightforward. If I wanted to lose weight, I needed to eat less and exercise more. Easier said than done. I like food, and as everyone knows, it is hard to give up something you like. The crux of my problem, I realized, was that even though I had reached middle age, my servings were still the size of a growing teen’s. I didn’t need to cut back on the enjoyment of eating, only the size of my meals. My goal was to lose 25 kg (55 lb) in order to get back to the “normal zone.” I invested in a scale and wrote down my weekly progress, which encouraged me as I began to shed weight. My long-term goal is to keep that extra weight off. I also adopted a few slogans to keep me on track. “Eat to live; don’t live to eat” helped me eat smaller portions. “It’s okay to feel hungry” helped me break the habit of eating something the moment my stomach began to growl. “A day without panting is a day without progress” helped me fight the other giant—exercise. Getting in the daily exercise habit was hard at first, but eventually I began to look forward to it. “Healthy living means healthy lifestyle choices” reminded me that losing and then keeping the weight off would require a long-term commitment to eating better and exercising more. A few months down the line I’m still a work in progress (15 kg off—10 more to go), but I feel much better now that I’m carrying less “luggage.” |