HOA HỒNG – The Rose
Tác giả Tomoko Matsuoka
Tôi không dùng màu này trong cách phối màu kỳ quặc nhất—một màu vàng chói chuyển sang màu xanh nhẹ khi có ánh sáng chiếu vào. Nhưng nó đã xuất hiện ở đây, hoàn toàn tương phản với bìa màu đỏ của quyển nhật ký, sticker hình hoa hồng màu vàng chói rất trẻ con. Trong số tất cả những món quà tôi nhận được, tôi quý món quà này nhất. Nghĩ lại chuyện lúc xưa, tôi không thể nhớ em gái tôi đã nói điều gì khiến tôi rất tức giận. Tất cả những gì tôi nhớ đó là cô bé kêu ca, và tôi đã quở trách cô bé rất dữ dội. Tôi không quở trách nhiều đến nỗi liệt kê hết những điều xấu mà một đứa trẻ hư hỏng nhất trên thế giới trải qua, nhưng nó cũng gần như thế. Sau khi yêu cầu một lời xin lỗi, tôi quay lại tiếp tục đọc sách . Sau một lúc im lặng, tôi nghe có tiếng sột soạt. Tôi không ngước lên. Tôi muốn cho đứa em gái nhỏ của tôi hiểu rõ được hết kết quả của cơn tức giận chính đáng của tôi. Mặc kệ nó, tôi nghĩ thế. |
By Tomoko Matsuoka
I wouldn’t have used this color in the wildest color scheme-a garish yellow that takes on a greenish tint when the light strikes it just right. But here it is, in sharp contrast to the muted red cover of my diary, a child’s shiny yellow rose sticker. Of all of the gifts I have ever received, I have treasured this one more than most. Thinking back, I can’t remember what my little sister had said that had gotten me in such a tizzy. All I remember is that she had been complaining, and I had lectured her severely. I hadn’t gone so far as enumerating every woe that the least fortunate child in the world might be experiencing at that very moment, but I had come close. After demanding an apology, I turned back to my book. A few quiet moments had passed when I heard rustling. I refused to look up. I wanted my little sister to feel the full effect of my righteous exasperation. Let her stew, I thought. |
Tiếng sột soạt vẫn tiếp tục. Tôi tự nhủ mình phải ngồi yên, nhưng cũng không khỏi thắc mắc điều gì đang hoàn toàn thu hút cô bé. Một lúc im lặng nữa lại trôi qua, và rồi tiếng bước chân tiếng đến phía sau tôi. Dừng lại. Im lặng.
Tôi vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, nhưng liếc nhìn qua, tôi thoáng nhìn thấy bàn tay của cô bé đẩy chiếc bao thư trên bàn về phía tôi. Cô bé quay lưng lại và chạy ra khỏi phòng. Tò mò, tôi mở bao thư. Thứ gì đó màu vàng rớt xuống trên vạt áo tôi. Đó là một miếng sticker hình hoa hồng. Tôi nhặt lên, và trên đó có hàng chữ viết bằng tay của một đứa bé năm tuổi: “Em xin lỗi. Em yêu chị.” Đối với một đứa trẻ tuổi sắp đến trường, những miếng sticker là thứ quý giá. Và đây không phải là miếng sticker bình thường. Theo cách nghĩ của trẻ con, càng lớn càng đẹp, càng rực rỡ càng đẹp, và màu sắc sáng chói là đẹp nhất, miếng sticker hình hoa hồng sáng chói rớt trên vạt áo của tôi, không nghi ngờ gì nữa, đó chắc là thứ đẹp nhất trong bộ sưu tập của cô bé. Tôi ngồi thửng thờ trong giây lát trước tình yêu thương bao la của cô bé dành cho tôi mặc cho tính xấu tự cho mình là trung tâm của tôi. Tôi chạy đi tìm cô bé, ôm lấy bé, và nói lời xin lỗi với cô bé. Cô bé đã sẵn sàng tha thứ và nhìn lên, cô bé đã thực hành một câu Kinh Thánh trong cuộc sống: “Tình yêu che lấp muôn vàn tội lỗi” (1 Phê-rô 4:8). Không phải là tội lỗi của cô bé cần được che lấp, nhưng chính là tội lỗi của tôi. * * *
NHẮM PHÓNG Theo lời kể của Sally, Giáo sư Smith là người nổi tiếng trong khoa có những bài giảng được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, công phu. Một lần bước vào lớp học của Giáo sư Smith, Sally nhìn thấy một tấm bia lớn được treo trên tường và bên cạnh là ống đựng phi tiêu, cô ta biết rằng những thứ đó được đặc biệt dùng để lớp học sôi nổi. Giáo sư Smith đưa cho học sinh một tờ giấy trắng và bảo họ vẽ lên giấy hình một người mà họ ghét hay một người đã làm điều sai trái hay chọc giận họ. Sau đó, ông cho phép họ ném phi tiêu vào bức hình của người đó. Bạn gái của Sally vẽ bức hình người con gái đã cướp mất bạn trai của cô ta. Một học sinh khác vẽ hình đứa em trai của mình. Sally vẽ hình một người bạn cũ, không thêm chi tiết kinh khủng. Sally hài lòng với tất cả những gì mình vẽ. Cả lớp xếp hàng và bắt đầu ném tiêu. Một số sinh viên ném rất mạnh làm cho tấm bia rách. Sally chờ đến lượt của mình và thất vọng khi Giáo sư Smith nói thời gian đã hết và yêu cầu tất cả sinh viên trở về chỗ ngồi. Khi trở về chỗ, Sally tức giận vì đã không được ném tiêu vào tấm bia, Giáo sư Smith từ từ gỡ tấm bia ra khỏi vách tường. Phía sau tấm bia chính là bức hình của Chúa Giê-su. Một sự im lặng bao trùm lấy căn phòng khi mỗi sinh viên nhìn thấy bức hình Chúa Giê-su bị đâm thủng—những lỗ thủng, những vết cắt trên gương mặt của Ngài. Giáo sư Smith kết thúc giờ học bằng câu nói của Chúa Giê-su: “Tất cả những gì các ngươi làm cho những người anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi làm cho chính Ta vậy” (Mát-thêu 25:40). Sally và những người khác rời khỏi lớp học trong im lặng, liếc nhìn một lần nữa bức hình của Chúa Giê-su với đôi mắt ngấn lệ. —Không rõ tác giả |
The rustling continued. I willed myself to stay put, but I couldn’t help wondering what was absorbing her so completely. Another few moments passed, and then the patter of footsteps came up behind me. They stopped. Silence.
I refused to look up from my book, but from the corner of my eye I caught a glimpse of her hand pushing an envelope onto the desk next to me. She turned and ran from the room. Curious, I flipped open the envelope. Something impossibly yellow tumbled onto my lap. It was a rose sticker. I flipped it over, and there in a five-year-old’s handwriting were the words, “I’m sorry. I love you.” In a preschooler’s barter economy, stickers are precious. And this was no ordinary sticker. Considering that to a child’s way of thinking, bigger is better, the brighter the better, and shiny is best of all, this big shiny rose sticker that had fallen into my lap had undoubtedly been the prize of her collection. I sat stunned for a moment at her boundless ability to love me despite my ornery self-centeredness. I found her, hugged her, and told her I was sorry. She, ever ready to forgive and overlook, brought to life the verse from the Bible, “Love will cover a multitude of sins” (1 Peter 4:8). It wasn’t her mistakes that needed covering, but mine. * * *
Taking Aim According to Sally, Professor Smith was famous on campus for his elaborate object lessons. When Sally walked into one of Professor Smith’s classes and saw a big target on the wall and a pile of darts on a nearby table, she knew they were in for an especially fun class. Professor Smith passed out blank sheets of paper and told the students to draw a picture of someone that they disliked or someone who had wronged or angered them. Then he would allow them to throw darts at the person’s picture. Sally’s girlfriend drew a picture of the girl who had stolen her boyfriend. Another student drew a picture of his little brother. Sally drew a picture of a former friend, sparing no gruesome detail. Sally was pleased at the overall effect she had achieved. The class lined up and began throwing darts. Some of the students threw their darts with such force that their targets ripped apart. Sally looked forward to when it would be her turn, and was disappointed when Professor Smith said that the time for that was up and all of the students needed to return to their seats. As Sally sat thinking about how angry she was because she hadn’t had a chance to throw any darts at her target, Professor Smith slowly removed the target from the wall. Behind the target had been a picture of Jesus. A hush fell over the room as each student viewed the mangled picture of Jesus-holes and jagged marks covered His face. Professor Smith ended his class with these words from Jesus: “Inasmuch as you did it to one of the least of these My brethren, you did it to Me” (Matthew 25:40). Sally and the others filed out of the class in silence, glancing once more with tear-filled eyes at the picture of Jesus. R 310 |