HỌC TỪ NHỮNG CHÚ CHIM – Learn from the Birds
Tác giả Mila N.A. Govorukha
Tôi bị đánh thức sớm bởi tiếng hợp xướng của những chú chim. Hát, hót líu lo, reo vang và trò chuyện, những giai điệu của chúng thật to, thật vui, và rộn vang khắp nơi—âm thanh nổi của thiên nhiên ở khắp nơi. Tôi cùng với một vài người bạn cắm trại ở một vùng có cây cối rậm rạp gần Mostar, một thành phố 600 năm tuổi thường được nhắc đến trong những bản tin thế giới của BBC và CNN trong suốt cuộc chiến giữa những nước cộng hòa Yugoslav cũ vào đầu những năm 1990. Tiếng hót của những chú chim tăng theo cường độ và âm lượng, sau đó chuyển sang thì thầm, rồi lại trở lại âm thanh to, khải hoàn, tràn đầy nguồn cảm hứng và niềm vui. Những nỗi khó khăn đang phải đương đầu về mặt dân tộc khi đất nước bị chia cắt hoàn toàn không phải là nỗi bận tâm nơi những cái đầu bé xíu của lũ chim. Gần 15 năm sau khi chiến tranh chính thức kết thúc, những người công giáo Croatia, những người hồi giáo Bosnia, những người chính thống giáo Xéc-bi vẫn đang học cách cùng sống chung trong một thành phố, làm thế nào cùng nhau làm việc, và làm thế nào để tha thứ. |
By Mila N.A. Govorukha
I was awakened early by a choir of birds. Singing, chirping, chanting, chiming, and conversing, their melodies were loud, joyful, and everywhere—nature’s own surround sound. Some friends and I were camping in a wooded area near Mostar, the 600-year-old city that was often mentioned in BBC and CNN world news reports during the war between former Yugoslav republics in the early 1990s. The birds’ notes rose in pitch and volume, then swung to a whisper, then reached a crescendo again, victorious, full of inspiration and joy. The difficulties facing this ethnically divided country were clearly the furthest thing from their little minds. Nearly 15 years after the official end of the war, Croatian Catholics, Bosnian Muslims, and Serb Orthodox are still learning to live in the same cities, how to work together, and how to forgive. |
Tôi rảo bước dọc theo con sông hẹp và ngắm cảnh—con đường trải nhựa với những băng ghế nhưng không có chỗ ngồi, chiếc cầu hoàn toàn bị phá hủy, cửa hàng cà-phê nhỏ không có những cánh cửa và kiếng gắn trong cửa sổ, những luống hoa bị chen bởi những loài cỏ dại. Đừng bước lên cỏ, tôi tự nhắc nhở mình! Có thể có mìn! Trong một lúc, tôi quên những chú chim. Tại sao điều này lại xảy ra? Ai chịu trách nhiệm cho sự hỗn độn này?
Khi tôi đến gần những tàn tích loạng choạng của cây cầu, tôi nhìn thấy một con chim đang đậu trên một trong những thanh sắt. Nó có thể nhớ không? Nó có thể nhìn thấy ai đó đã chết ở đây không, hoặc có nghe tiếng súng không? Kế đó, con chim bắt đầu hót, và tôi quên hết tất cả những câu hỏi kia. Cái thân nhỏ bé của nó run lên khi tiếng hót của nó âm vang to. Tiếng nhạc dường như phát ra từ tất cả những gì thuộc về nó. Âm thanh thốt ra với một sức mạnh và một sức lôi cuốn khiến tôi cũng muốn hát theo. Hình như, cô chim bé nhỏ đang hát về mặt trời đang ló dạng, về một buổi sáng mới, về bầu trời xanh, về một ngày mới đầy hy vọng, về những bông hoa xinh đẹp, cánh rừng êm ả, về những dòng nước ánh lấp lánh, chảy xiết, mát lạnh cuốn sạch những cái cũ. Cô chim nhỏ không hề nghĩ xem nó trông thế nào hoặc nó hót thế nào, nó hát bằng tất cả những gì nó có. Tôi không biết mình đã ngồi đó nhìn cô chim bé nhỏ bao lâu, nhưng tôi hoàn toàn quên hết mọi thứ khác. Tôi lắng nghe và hát theo. Tôi hát về cảm giác tự do đang dâng lên trong tôi, về những triển vọng mới, về những cách nhìn mới về cuộc sống, về một ngày mới tràn đầy niềm hy vọng, về nét đẹp của tạo vật và về Đấng Sáng Tạo nhân từ, về tình yêu to lớn rửa sạch những lỗi lầm trong quá khứ. Điều tốt đẹp, điều tuyệt vời, điều hứng khởi. Quên đi những khác biệt về dân tộc. Quên đi những mối quan hệ đổ vỡ. Quên đi lầm lỗi của ai đó mà không bao giờ kết thúc bằng một lời xin lỗi. Hãy học từ những chú chim. Với tất cả những gì trong bạn, với tất cả sức mạnh, hãy hát lên! NGÀI ĐỂ MẮT ĐẾN LOÀI CHIM SẺ Tại sao tôi phải thất vọng, tại sao bóng tôi lại buông xuống Tôi hát bởi vì tôi hạnh phúc, “Đừng để trái tim con muộn phiền,” lời Ngài nói nhẹ nhàng bên tai tôi. Tôi hát bởi vì tôi hạnh phúc Bất cứ khi nào tôi bị cám dỗ, bất cứ khi nào những đám mây xuất hiện, Tôi hát bởi vì tôi hạnh phúc, * * *
Niềm hạnh phúc không phải chỉ ở trong chúng ta, cũng không phải không có chúng ta; nó là sự hợp nhất chúng ta với Thiên Chúa. –Blaise Pascal |
I went for a walk along the narrow river and took in the scene—the potholed asphalt road lined with benches with no seats, the bridge that had been all but destroyed, the small café without doors or glass in the windows, the flowerbeds overrun with weeds. Don’t step into the grass, I remind myself. There could be mines! For a few moments I forgot about the birds. Why did this happen? Who was responsible for this mess?
As I neared the teetering remains of the bridge, I saw a bird on one of the rails. Could she remember? Could she have seen someone die here, or have heard the shooting? Then the bird began to sing, and I forgot about all those questions. Her tiny body quaked as her song burst forth. The music seemed to come from all of her. The sounds poured out with such force and conviction that I wanted to sing too. She seemed to be singing about the rising sun, about a new morning, about the blue sky, about a new day full of hope, about beautiful flowers and the gentle forest, about cool, flowing, sparkling waters that wash the old away. She wasn’t thinking about how she looked or her performance. She was just singing with all of her being. I don’t know how long I sat there watching her, but I forgot about everything else. I listened and sang along. I sang about the feeling of freedom I felt rising in me, about new possibilities, about new ways of looking at life, about a new day full of hope, about the beauty of creation and its gentle Creator, about a great love that washes away mistakes of the past. It felt good, it felt great, and it felt liberating. Forget about ethnic differences. Forget about broken relationships. Forget about the other guy’s mistake that never ended in an apology. Learn from the birds. With all your being, with all your strength, just sing! His Eye Is on the Sparrow Why should I feel discouraged, why should the shadows come, I sing because I’m happy, “Let not your heart be troubled,” His tender word I hear, I sing because I’m happy, Whenever I am tempted, whenever clouds arise, I sing because I’m happy, * * *
Happiness is neither within us only, or without us; it is the union of ourselves with God.—Blaise Pascal R 412 |