ĐIỀU QUAN TRỌNG HƠN CHO CUỘC SỐNG – More to Life
Tác giả Dan Johnston
Thật ngạc nhiên khi tôi có một ý nghĩ rất rõ ràng. Dường như thế giới bỗng nhiên giảm đi tốc độ chóng mặt của nó. Mỗi một giây như là một giờ đồng hồ. Thời gian như đang ngừng lại để nhìn tôi rơi xuống. Thế giới xung quanh tôi như kính vạn hoa đầy màu sắc đang quay vòng. Bầu trời xanh xen lẫn với viền trời xám xịt ghê rợn, rồi sau đó đổi lại. Tôi đã rất sợ hãi, nhưng thực tại vẫn chưa chìm mất hoàn toàn, có lẽ do tác động của rượu. Tôi sắp chết. Thật buồn cười khi tôi không hề sợ hãi về điều đó. Tôi có cảm giác dường như tôi không thật sự ở nơi đây, dường như tôi đang nhìn một ai đó qua cửa sổ. Một người nào đó sắp chết chứ không phải tôi. Mọi người sẽ chỉ xem chuyện của tôi như là một vụ tự tử. Thêm một người giàu có khác gặp vấn đề và nhảy ra khỏi toà nhà cao tầng. Họ sẽ tìm kiếm trên mái nhà và thấy nửa chai rượu trên nền. Sự việc sẽ có thể được đăng trên tạp chí Times, và lý giải lý do tôi nhảy xuống. |
By Dan Johnston
It’s amazing the clarity of thought I have. It’s like the world has suddenly slowed down its insane pace. Each second seems like an hour. Time has stopped to watch me fall. The world around me is a kaleidoscope of madly spinning colors. Blue sky blending nauseatingly with gray pavement, and then back again. I’d be panicking, except reality hasn’t sunk in yet, probably a result of the whiskey. I am going to die. It’s funny how I’m not afraid. Somehow I feel like I’m not really here, like I’m watching someone else through a window. Someone else about to die. They’ll probably write me off as another suicide case. Another rich guy with problems who dove off a skyscraper. They’ll search the penthouse and find the half-empty whiskey bottle on the roof. A story will probably be printed in the Times, construing the reasons I jumped. |
Nhưng họ đã sai lầm. Tôi không hề nhảy. Ước gì tôi có thể làm rõ mọi việc. Ước gì tôi có thể chỉ cho họ thấy rằng tôi chỉ hơi ngã người về phía sau một tí. Ước gì tôi có thể nói cho họ biết rằng tôi không hề tự tử. Mặc dù mọi chuyện đã quá trễ.
Điều khiến tôi lo lắng chính là mọi người sẽ nhớ về tôi như thế nào đây. Những đứa con của tôi sẽ lớn lên và nghĩ rằng cha của chúng đã tự tử. Jamie chỉ mới năm tuổi. Bé Mariangela chỉ mới vừa tròn hai tuổi. Làm sao có thể giải thích những việc như thế với một đứa bé hai tuổi? Lẽ ra tôi nên dành thời gian cho chúng cũng như cho vợ tôi, Kyla nhiều hơn. Có lẽ hôm qua cô ấy sẽ không ra đi nếu như tôi ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn. Tôi đã dành thời gian vào việc gì? Thăng tiến ư? Tôi đã dành rất nhiều thời gian để làm thêm, có lẽ vì tôi cố gắng lập thành tích. Tôi cố gắng gây ấn tượng với ông chủ. Ba năm trước đây thế nào? Bây giờ, tôi đang ở đây, một thành viên của một công ty luật lớn nhất thành phố. Một kẻ giàu có. Đạt danh hiệu “Người đàn ông của năm” do tạp chí Times bình chọn. Tôi đã cố gắng trong thời gian dài để đạt được vị trí cao, và cuối cùng tôi đã đạt được mục đích, nhưng nhờ rượu, tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ qua rất nhiều thứ thật sự quan trọng. Con người thật ngu xuẩn. Chúng ta quá kiêu ngạo nên không thể nào học hỏi được điều gì từ những sai lầm của người khác—chúng ta chỉ có thể học được từ chính những sai lầm của mình. Đã bao nhiêu lần tôi đã được nghe những câu chuyện buồn về một người đánh mất gia đình chỉ vì anh ta quá lo làm việc? Nhưng không, tôi chắc chắn rằng việc ấy không bao giờ xảy ra với tôi. Thật đáng ngạc nhiên khi Kyla đã rất kiên nhẫn chịu đựng tôi. Còn một kẻ ngu xuẩn như tôi thì thế nào? Tôi có một người vợ và hai đứa con xinh đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ dành thời gian cho họ. Tôi đi làm ngay cả trước lúc họ thức dậy. Thời gian duy nhất họ có thể gặp tôi chính là khi họ vẫn còn thức khuya khi tôi về. Ngay cả dịp cuối tuần tôi cũng không có mặt ở nhà. Tôi dành cả 16 giờ một ngày để làm việc. Làm thế nào tôi có thể ngu xuẩn như thế? Tôi đã thật sự tin rằng sự giàu có sẽ làm cho chúng tôi hạnh phúc. Thật ngu xuẩn. Và rồi tôi thật sự mua được tất cả mọi thứ. Tôi tự hỏi không biết mình dùng tiền đó để làm gì? Tôi thậm chí không nhớ. Có lẽ, tôi đã đưa tất cả cho Kyla. Cô ấy làm gì với hàng triệu đô-la đó? Vứt bỏ chúng, có lẽ như vậy. Kyla không bao giờ coi trọng tiền bạc. Cô ấy hầu như nói với tôi mỗi ngày rằng tiền không thể nào mua được hạnh phúc. Tôi đã không tin cô ấy. Bây giờ, tôi đang gần mặt đất; tôi có thể nhìn thấy những vết nứt trên vỉa hè. Tôi nhắm mắt lại và chờ. Có lẽ chỉ còn vài giây… Một phút trôi qua, và rồi một phút nữa. Tôi không muốn mở mắt, vì vậy tôi cứ chờ. Một phút rồi một phút nữa trôi qua. Cuối cùng tôi mở mắt. Tôi đang nằm trên giường. Ngay trong ngôi nhà của mình. Không phải bị rơi xuống và nằm trên vỉa hè. Kyla đang nằm ngay bên cạnh tôi. Bỗng một âm thanh báo động liên hồi làm tôi thức tỉnh—đó chính là chiếc đồng hồ bên cạnh giường, báo cho tôi biết sự thật rằng bây giờ là 5:30. Đã đến giờ thức dậy và đi làm. Chuyện gì vừa diễn ra? Đó chỉ là giấc mơ thôi sao? Chuyện đó không thể chỉ là giấc mơ. Tôi còn nhớ rất rõ. Tờ đơn ly dị Kyla đưa cho tôi, chai rượu tôi đã uống nằm trên nền nhà, và bị rơi xuống. Tôi tắt chiếc đồng hồ báo thức. Nếu điều đó không phải là giấc mơ, tôi chỉ có thể kết luận rằng tôi đã được cho thêm một cơ hội thứ hai. Mọi việc dường như trong phim. Dù là gì đi nữa, tôi cũng rất biết ơn về điều đó. Tôi tháo dây điện thoại bên cạnh giường ra và tắt đồng hồ báo thức. Kyla sẽ rất ngạc nhiên khi cô ấy thức dậy muộn và thấy tôi vẫn còn ở bên cạnh cô ấy vào buổi sáng. Tôi đã không có ngày nghỉ nào trong suốt 3 năm. Ngày mai gia đình tôi sẽ đi biển trong một tuần. Nếu như ông chủ không thích, ông ta có thể sa thải tôi. Tôi không quan tâm. Dù sao đi nữa tôi có thể sẽ thôi việc. Tôi sẽ nói với ông ta biết tôi đã nhận ra rằng trong cuộc sống có những thứ đáng quý hơn tiền bạc. |
But that’s where they’ll be wrong. I didn’t jump. I wish I could clear that up somehow. Show them that I was sitting on the railing. Show them how I leaned just a little too far back. Show them that I’m not suicidal. It’s too late for that, though.
What bothers me is that this is how I will be remembered. My children will grow up thinking their dad killed himself. Jamie’s only five. Little Mariangela is barely two years old. How do you explain something like that to a two-year-old? I should have spent more time with them. My wife Kyla too. She might not have left yesterday if I had been around more. What was it for anyway? The promotion? I put in so many hours of overtime, I probably set a record. Trying to impress the boss. What was that—three years ago? Now here I am, a partner in the largest law firm in the city. Filthy rich. Time’s “Man of the Year.” I spent so long trying to make it to the top, and when I finally made it, I realized that I left behind everything that really mattered. Hence the whisky. Humans are so unintelligent. We’re too proud to learn from others’ mistakes—we have to make our own. How many times had I heard somebody’s sob story about how he lost his family because he worked too hard? But no, I was so sure it would never happen to me. It’s amazing Kyla put up with me as long as she did. What was I, nuts? I had a beautiful wife and two beautiful children who I never spent time with. I was at work before they even woke up. The only time they saw me was if they were up when I came home late at night. I wasn’t even there on the weekends. Putting in 16-hour workdays. How could I have been so stupid? I actually believed that being rich would make us happy. Pathetic. And then I actually ran out of things to buy. I wonder what I put in my will? I can’t even remember. Probably gave it all to Kyla. What is she going to do with all those millions? Give it away, probably. She never did care about money. She told me almost every week that money couldn’t buy happiness. I didn’t believe her. I’m getting close to the ground; I can see the cracks in the sidewalk now. I close my eyes and wait. It should be any second now. … A minute goes by, then another. I don’t want to open my eyes, so I wait. Another minute, and yet another. Finally I open my eyes. I’m in my bed. In my own house. Not lying splattered on the sidewalk. Kyla is lying beside me. An annoyingly persistent noise grabs my attention—it’s the clock beside my bed, alerting me to the fact that it’s now 5:30. Time to get up and go to the office. What just happened? Was it a dream? It couldn’t have been a dream. I remember it all too clearly. The divorce papers Kyla had served me with, the whisky I had been drinking on the roof, the fall. If it wasn’t a dream, I can only conclude that I have been given a second chance. It felt like something out of a movie. Whatever it is, I’m grateful for it. I unplug the phone by the bed and turn the alarm clock off. Kyla will be astonished that I’m still here when she gets up later this morning. I haven’t taken a vacation in three years. Tomorrow we’ll go to the beach for a week. If my boss doesn’t like it, he can fire me. I don’t care. I might quit anyway. I’ll tell him that I realized there’s more to life than money. R 271 |