ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA SỰ THA THỨ – The Magic of Forgiveness
Tác giả Victoria Olivetta
“Mẹ ước gì con là con trai!” Từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, không biết đã bao nhiêu lần tôi nghe mẹ nói thế. Bây giờ, tôi hiểu rõ hơn, nghĩ đến hoàn cảnh mẹ được nuôi nấng và lớn lên, thái độ của xã hội Argentina thời đó, mẹ thất vọng biết bao khi chỉ có một đứa con duy nhất và lại là con gái. Lúc đó, tôi rất buồn, và sự việc cũng làm mẹ con tôi không thể tâm sự thân mật như lẽ ra mẹ và con gái thường làm. Tôi lại hay bệnh suốt mấy tháng khi trời lạnh, vào những mùa đông ẩm ước ở Buenos Aires, và không thể đi học hoặc chơi đùa với bạn bè càng khiến tôi cảm thấy cô đơn và bị cô lập. Bố mất năm tôi 15 tuổi, tôi làm việc bán thời gian để trả cho giờ học kèm tại trường trung học. Tôi rất chăm chỉ học và thực tập để trở thành một thư ký, nhưng những nổ lực của tôi hiếm khi được tán thưởng bởi những lời yêu thương và khen ngợi mà tôi mong muốn được nghe từ mẹ. Tôi trở nên ương ngạnh đối với bà, nhưng Thiên Chúa đã đặt nhiều người tốt trên đường đời của tôi để giúp đỡ tôi. |
By Victoria Olivetta
“I wish you had been born a boy!” I don’t know how many times I heard my mother say that as I was growing up. I understand better now, considering her own upbringing and the attitudes of Argentine society at the time, how disappointing it was for her to have only one child and for it to be a girl. It hurt me deeply at the time, though, and kept us from having the loving interaction that mother and daughter are meant to have. I was also often sick for months at a time during the cold, damp Buenos Aires winters, and being unable to go to school or play with friends added to my loneliness and sense of isolation. My father died when I was 15, and I worked a part-time job to pay my tuition at a private high school. I put a lot into my studies and training to become a secretary, but my efforts were rarely rewarded with the words of love and approval that I longed to hear from my mother. I became very rebellious toward her, but God always put good people in my path to help me. |
Một lần trong số những cơn kích động của mẹ, mẹ đã đánh tôi. Tôi đã đánh trả lại. Đó là điều tồi tệ cuối cùng; bà đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi buộc phải một mình đối mặt với thế giới.
Kế hoạch tiếp tục chuyện học hành khiến tôi nản chí, và ngay cả nếu không phải lo tiền học, tôi cũng không đủ tiền để trả tiền nhà và đồ đạc trong nhà. Tôi tìm một căn phòng mình có đủ khả năng trang trải, và cuối cùng là một công việc tốt hơn. Nhưng khi thời gian trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy rất cô đơn. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng, tôi xin Chúa làm điều gì đó cho cuộc sống của tôi. Cùng tuần ấy, tôi gặp một tín hữu tình nguyện, và cuộc trò chuyện của chúng tôi trở nên sâu sắc. Rồi chúng tôi nói về rất nhiều điều ý nghĩa khác, về Thiên Chúa và những chân lý thuộc về tinh thần, và tôi tìm những câu trả lời cho những câu hỏi khiến tôi lo nghĩ. Tôi cũng nhận ra được điều Thiên Chúa muốn làm đối với cuộc sống của tôi. Tôi trở thành tín hữu tình nguyện. Công việc mới mang tôi đến một vùng khác và thỉnh thoảng là ra nước ngoài nhiều tháng hoặc nhiều năm. Tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ, nhưng chúng tôi không bao giờ có những trao đổi dài và ý nghĩa. Bà không vui về con đường tôi đã chọn. Khi tôi lập gia đình và những đứa con của tôi bắt đầu bao gồm mẹ tôi vào trong những dự án nhỏ của chúng, ví dụ như làm những tấm thiệp chúc mừng sinh nhật cho gia đình và bạn bè. Thỉnh thoảng, tôi gửi hình cho bà để bà có thể nhìn những đứa con của tôi đang lớn dần, và tôi viết thư kể cho bà nghe về những gì bọn trẻ học được. Tuy nhiên, bà vẫn không bao giờ vui với tôi hay bất cứ điều gì tôi làm. Nhiều năm trôi qua. Những đứa con trai của tôi bây giờ đã lớn, tôi đã lên chức bà, và nhìn thấy được rất nhiều điều từ một cách nhìn khác. Quan trọng hơn hết, tôi cố gắng nhìn mọi người và hoàn cảnh của họ theo cách nhìn của Thiên Chúa, thay vì là theo cách tôi tưởng tượng. Tôi nhận ra một điều rằng: rất đơn giản để tha thứ cho một người chúng ta không sống chung hoặc không gặp mặt thường xuyên; tôi có thể “tha thứ và quên.” Nhưng để tha thứ cho ai đó tôi phải đối mặt thường xuyên, ai đó có thể tiếp tục làm tổn thương tôi, thì khó khăn hơn nhiều. Trở lại Argentina sau nhiều năm, đây chính là thời gian tôi thực hành những gì tôi đã dạy cho người khác về tình yêu và sự tha thứ. Tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi; tôi phải gặp lại mẹ. Tôi sợ rằng sự không đồng ý và thiếu tình thương của bà sẽ mở ra lại những vết thương lòng vốn dĩ tôi đã rất cố gắng để che lấp nó. Sau một vài lần thăm viếng, chúng tôi lại cải vã. Tôi tức giận đến mức không gặp bà suốt hai năm. Một ngày nọ, tôi đang nghe bài hát “La magia del perdon” (“Điều Kỳ Diệu của Sự Tha Thứ), từ CD Contigo (Với Anh), và lương tâm tôi cắn rức. Tôi nghe đi nghe lại bài hát ấy, cho đến khi tôi hiểu thấu rằng: điều duy nhất tôi có thể làm chính là tha thứ. Ngay lập tức, tôi cầu xin Thiên Chúa giúp tôi tha thứ mọi lời nói không tử tế, cơn giận dữ và mọi thứ mà mẹ tôi đã làm gây ra những vết thương lòng cho tôi. Tôi tạ ơn Thiên Chúa về những chuyện không vui khiến tôi trở nên mạnh mẽ. Tôi tạ ơn Chúa đã cho tôi thấy tôi cần phải tỏ ra khoan dung đối với bà, bởi vì chính tôi cũng cần sự khoan dung. Tôi cũng đã sai và làm tổn thương người khác nhiều lần, nhưng Chúa Giê-su không bao giờ ngừng yêu thương tôi. Ngài mong chờ tôi làm như thế. Và cuối cùng, tôi tạ ơn Ngài về mẹ của tôi, bởi vì không có bà, thì tôi cũng không có mặt ở đây. Rất khó để diễn tả điều xảy ra kế tiếp, nhưng tôi cảm thấy nỗi đau to lớn đã được nhấc khỏi trái tim của tôi, và tôi bắt đầu khóc một cách không thể kiểm soát được. Tôi nghĩ đến suốt những năm qua, chính thái độ của mẹ tôi đã tước mất đi khỏi bà sự bầu bạn của tôi và những đứa cháu, tôi nhận ra rằng bà đã chịu đựng những hình phạt cho những lỗi lầm của bà. Chúa Giê-su đã nói với những người đi theo Ngài rằng: “Anh em đã được cho không, thì cũng hay cho không như vậy” (Mát-thêu 10:8). “Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ. Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án. Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha. Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy” (Lu-ca 6:36-38). Ngài cũng đã dạy chúng ta cầu nguyện: “Xin ban cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày. Và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con” (Mát-thêu 6:11-12). “Lương thực hằng ngày” của chúng ta không phải chỉ là của ăn thức uống. Nó còn là sự tha thứ chúng ta cần nhận và cho hằng ngày. Tôi đã nhận tình yêu và sự tha thứ của Ngài; giờ đây đến lượt tôi cho đi. Tôi có một cuộc sống mới và một lý do để sống, và giờ đây, tôi cần phải chia sẻ món quà này với mẹ của tôi. Khi đến thăm bà vào lần sau, tôi là một người hoàn toàn khác. Điều đó dường như cũng thay đổi cả bà. Bà chuẩn bị bữa ăn thật ngon, chia sẻ những công thức nấu ăn ưa thích của bà và nhắc lại những kỷ niệm đẹp. Nó giống như nói chuyện với một người bạn tốt đã không gặp nhiều năm. Giờ đây, tôi ngủ ngon hơn rất nhiều và cười nhiều hơn rất nhiều. Mẹ tôi cũng hạnh phúc hơn rất nhiều. Sự biến đổi diễn ra khi tôi quyết định tha thứ. Giờ đây, tôi có thể nói với mọi người về sự kỳ diệu của sự tha thứ, bởi vì bản thân tôi đã trải nghiệm nó. LÀM THẾ NÀO ĐỂ THA THỨ 1. Hãy biết rõ rằng việc bạn căm ghét kẻ thù không hề gây hại gì đến anh ta hoặc cô ta cả, dù chỉ là một chút. Có khả năng là kẻ thù của bạn vẫn tiếp tục cuộc sống và chẳng hề có một suy nghĩ nào về bạn. 2. Hãy liệt kê ra những điều tốt đẹp xảy ra từ trải nghiệm khủng khiếp này. Có lẽ bạn chỉ có thể tập trung vào những phần xấu. Điểm đầu tiên trong bản liệt kê này có thể mất một thời gian mới tìm ra được bởi vì bạn tập trung vào điều xấu quá lâu, nhưng đừng bỏ cuộc. Hãy thử xem bạn có thể chỉ ra được 10 điều tốt đã xảy ra từ trải nghiệm này một cách cụ thể không . 3. Hãy tìm người giúp đỡ. Ông Fred Rogers (người làm chương trình truyền hình dài hạn dành cho trẻ em) đã nói rằng khi còn là một bé trai, ông thường cảm thấy khó chịu trước những thảm họa nghiêm trọng trên tin tức. Mẹ của ông đã bảo ông: “Hãy mong chờ những người giúp đỡ.” Trong cơn ác mộng của chính bạn, hãy nghĩ đến những người đã giúp đỡ bạn. 4. Hãy nhìn bức tranh lớn hơn. Có lẽ không phải chỉ có mỗi việc của bạn. Có lẽ trải nghiệm đau đớn mà bạn trải qua cho người khác cơ hội để vượt lên hoàn cảnh và cho bạn sự giúp đỡ và ủng hộ. 5. Hãy tự cho mình thời gian để lành lại. Những nỗi đau đớn cực độ thuộc về cảm xúc có ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm lý và thể chất. Hãy ăn uống đầy đủ. Nghỉ ngơi. Hãy chú ý đến vẻ đẹp thiên nhiên của thế giới xung quanh. 6. Hãy tháo gỡ mọi trọi buộc và thả lõng bản thân trước những tính xấu của một người. Theo tiếng Xy-ri, từ “forgive” (tha thứ) có nghĩa đen là “tháo gỡ”. Cách nhanh nhất để giải thoát chính bạn khỏi kẻ thù và tất cả sự tiêu cực chính là tha thứ. 7. Ngừng nói về “sự việc”. Bao nhiêu lần trong tuần này bạn đã nói về “sự việc”? Bao nhiêu lần trong ngày bạn nghĩ về nỗi đau này? Điều này giống như một cái cọc được đóng xuống đất với một sợi dây xích trói nó với bạn; nó khiến bạn không thể di chuyển khỏi nỗi đau này. 8. Hãy nói về “sự việc” từ cách nhìn của người khác. Hãy tưởng tượng bạn là người kia (người xúc phạm đến bạn) và dùng từ “tôi” khi nói những gì người ấy muốn nói. Hãy nói thật ra bằng lời chứ không chỉ nghĩ trong đầu. 9. Uốn nắn lại suy nghĩ của bạn. Khi kẻ thù xuất hiện trong tâm trí của bạn, hãy gửi đến anh ta hoặc cô ta một lời chúc lành; hãy cầu chúc điều tốt đẹp cho kẻ thù của bạn. Lúc đầu, có thể lời chúc lành khó có thể được thực hiện, trống rỗng, và thậm chí là cảm thấy như đạo đức giả, nhưng hãy không ngừng cố gắng. Cuối cùng, nó sẽ trở thành một thói quen mới và không bao lâu sau, sự giận dữ và đau đớn vốn cháy bỏng trong tim của bạn sẽ tan biến hết, giống như sương lúc mặt trời bắt đầu mọc vào buổi sáng. 10. Duy trì cách nhìn. Trong khi những hành động “xấu” của kẻ thù làm tổn thương đến bạn và những người gần bên bạn, phần còn lại của thế giới vẫn tiếp tục chuyển động không hay biết gì. Những người không có liên quan không phải chịu sự trút giận. |
In one of her hysterical fits, my mother hit me. I retaliated. That was the last straw; she kicked me out of the house. I was left to face the world alone.
My plan to continue my studies was frustrated, and even without school costs I wasn’t making enough money to rent my own apartment and furnish it. I found a room I could afford, and eventually a better job. But as time passed, I started to feel very lonely. Finally, in desperation, I asked God to do something with my life. That same week I met a member of the Family International, and we got into a deep conversation. That led to many other meaningful conversations about God and spiritual truths, and I found the answers to my most troubling questions. I also found what God wanted to do with my life. I became a full-time Christian volunteer. My new work took me to different parts of the country and abroad for months or years at a time. I kept in touch with my mother, but we never had long or meaningful exchanges. She wasn’t happy about the path I had chosen. When I started a family of my own, my children began to include my mother in their little projects, like making birthday cards for family and friends. I also sent her photos from time to time so she could see how the kids were growing, and I wrote her about the things they were learning. Still, she was never happy with me or what I was doing. Years passed. My sons are grown now, I’m a grandmother, and I see a lot of things from a different perspective. Most of all, I try to see people and their situations as God sees them, rather than the way I imagine them. At one point, I realized that it’s actually very simple to forgive a person if I don’t have to live with them or see them very often; I can “forgive and forget.” But to forgive someone I have to face regularly, someone who might continue to hurt me, is much harder. When I returned to Argentina after being gone for many years, it was time to put things that I had taught others about love and forgiveness into practice. I had to confront my worst fear; I had to see my mother again. I was afraid that her disapproval and lack of affection would reopen emotional wounds that I had tried very hard to cover. After several visits, we were already fighting again. I got so mad that I stopped seeing her for two more years. One day I was listening to a song “La magia del perdón” (“The Magic of Forgiveness”) from the CD Contigo (With You), and it pricked my conscience. I listened to it over and over, until the concept went so deep into my soul that the only thing I could do was forgive. Then and there I prayed for God to help me forgive each and every unkind word, fit of anger, and everything else that my mother had done that had caused me pain. I thanked God for how those unpleasant situations had strengthened me. I thanked Him for showing me that I needed to show mercy to her, because I needed mercy myself. I also had failed and hurt other people many times, but Jesus never stopped loving me. He expected me to do the same. And last, I thanked Him for my mother, because without her I wouldn’t be here. It’s hard to describe what happened next, but I felt that a great pain was lifted from my heart, and I started crying uncontrollably. I thought about all the years that my mother’s attitude had deprived her of my and her grandchildren’s company, and I realized that she had already suffered punishment for her mistakes. Jesus told His followers, “Freely you have received, freely give.”[[Matthew 10:8]] “Be merciful, just as your Father also is merciful. Judge not, and you shall not be judged. Condemn not, and you shall not be condemned. Forgive, and you will be forgiven. Give, and it will be given to you: good measure, pressed down, shaken together, and running over will be put into your bosom. For with the same measure that you use, it will be measured back to you.”[[Luke 6:36-38]] He also taught us to pray, “Give us this day our daily bread. And forgive us our debts, as we forgive our debtors.”[[Matthew 6:11-12]] Our “daily bread” isn’t only what we eat or drink. It is also the forgiveness we need to receive and give daily. I had received His love and forgiveness; now it was my turn to give. I had a new life and reason to live it, and now I needed to share that gift with my mother. The next time I visited her, I was a changed person. That seemed to change her, too. She prepared a delicious meal, shared her favorite recipes, and recalled positive memories. It was like talking with a good friend that I hadn’t seen in a long time. I now sleep much better and smile a lot more. My mother is also much happier. The transformation took place when I decided in my heart to forgive. Now I can tell others about the magic of forgiveness, because I have experienced it. How to Forgive 1. Realize that the hate you feel toward your enemy does not harm him or her in the slightest. Chances are, your enemy has gone on with life and hasn’t given you another thought. 2. Make a list of the good things that happened as a result of this awful experience. You’ve probably focused long enough on the bad parts of this experience. The first item on that list may be a long time coming because you’ve focused on the bad for so long, but don’t give up. See if you can identify 10 good things that happened specifically because of this experience. 3. Look for the helpers. Fred Rogers (Mr. Rogers, of the long-running children’s TV program) said that as a little boy he’d often become upset about major catastrophes in the news. His mother would tell him, “Look for the helpers.” In your own nightmarish experience, think back to the people who helped you. 4. Look at the bigger picture. Perhaps this isn’t all about you. Perhaps your painful experience provided an opportunity for others to rise to the occasion and provide you with help and support. 5. Give yourself time to heal. Extreme emotional pain has a profound effect physically and psychologically. Eat well. Rest. Focus on the natural beauty in the world. 6. Untie the bindings and loose yourself from that person’s ugliness. The Aramaic word for “forgive” means literally to “untie.” The fastest way to free yourself from an enemy and all associated negativity is to forgive. 7. Stop telling “the story.” How many times this week did you tell “the story”? How many times a day do you think about this hurt? That is like a stake driven into the ground with a chain attaching it and you; it keeps you from moving away from this hurt. 8. Tell “the story” from the other person’s perspective. Imagine that you are the other person (the one who offended you) and use the word “I” when saying what that person would say. Do this verbally and not just in your head. 9. Retrain your thinking. When your enemy comes to mind, send him or her a blessing; wish your enemy well. At first the blessing may feel contrived, empty, and even hypocritical, but keep trying. Eventually, it will become a new habit and soon thereafter, the anger and pain that has burned in your heart will evaporate, like dew before the morning sun. 10. Maintain perspective. While the “evil” actions of your enemy are hurtful to you and your immediate surroundings, the rest of the world goes on unaware. Others who are not involved don’t deserve anything to be taken out on them. R 428 |