Cuộc thi để được đổi mới – The Renewal Exam
Tác giả Erika Blecic
Những nỗi mất mát quá đau thương đã khiến tôi oán trách Chúa. Chỉ còn lại một mình, không tiền bạc, không hy vọng, tôi đã cố gắng kết liễu cuộc sống. Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, và ở lại đó thêm vài ngày để phục hồi. Ngày hôm ấy là Lễ Tình Nhân, lần đầu tiên không có chồng tôi bên cạnh, và tôi ngồi một mình tại đại sảnh của bệnh viện, tôi khóc cạn những giọt nước mắt cuối cùng. Một người đàn ông và một người phụ nữ bước qua, sau đó dừng lại. “Chờ ở đây một chút,” tôi nghe thấy người đàn ông nói. Kế đến, ông ta đi trở lại, với một ngón tay nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi lên … và ông ấy hôn lên má tôi. |
By Erika Bleèiæ
A series of traumatic losses had left me angry at God. Alone, without any means of support, and with no hope in sight, I had tried to end my life. I regained consciousness in a hospital, where I spent the next few days recovering. It was Valentine’s Day, the first without my husband, and as I sat alone in a hospital lounge, I cried the only tears left in me. A man and a woman walked past, and then stopped. “Wait here for a minute,” I heard the man say. Then he walked back and with one finger lifted my tear-stained face … and he kissed me on the cheek. |
Người đàn ông ấy chính là một bệnh nhân tôi đã gặp buổi tối hôm trước, khi ông hỏi xin tôi một điếu thuốc. Nhưng tại sao người lạ mặt này lại hôn tôi? Rõ ràng là ông ấy không có một động cơ mờ ám nào, vì người phụ nữ kia, có lẽ là vợ hay bạn gái của ông, đang đứng nhìn. Điều gì đã thúc ép ông đến và kéo tôi ra khỏi tối tăm? Tôi đã làm gì để xứng đáng được như thế?
Vài phút sau, đầu óc tôi bắt đầu minh mẫn lại. Tôi đã nhận được món quà tuyệt vời, món quà hy vọng, và tôi cần phải chia sẻ nó với những người khác. Với suy nghĩ ấy, tôi bước một bước ngắn đầu tiên leo lên khỏi hố sâu mà tôi đã rơi xuống. Vài ngày sau, sau khi được phép xuất viện, tôi nhìn lại tất cả những gì còn lại từ khoảng tiền dành dụm—chỉ còn lại vài đồng xu. Thức ăn cuối cùng còn lại trong tủ là một hộp polenta và một lon sốt cà chua. Dường như trong ba ngày này, chỉ có polenta và sốt cà chua thôi, vì thế tôi nên nấu một lần một, tôi đã suy nghĩ thế. Tôi vừa mới nấu ăn xong, vừa định ngồi xuống ăn, thì chuông cửa reo. Tôi mở cửa, và kìa một phụ nữ đứng bên ngoài trông vẻ như rất đói. Bên cạnh cô ấy là một bé gái chừng năm hay sáu tuổi và cũng có vẻ rất đói. Người phụ nói, cô ấy là dân tệ nạn và không thể tìm được việc. Cô ấy hỏi xin tôi giúp đỡ vài đồng lẻ, và tôi liền nghĩ đến những đồng xu cuối cùng tôi còn. Nó giúp ích được bao nhiêu cho cô ấy—hoặc cho tôi? Tôi nói: “Một vài đồng lẻ là tất cả số tiền mà bản thân tôi có, vì thế, tôi hiểu được hoàn cảnh khi không có tiền. Tôi vừa mới nấu polenta với sốt cà chua. Cô có muốn cùng ăn với tôi không?” Người mẹ và cô con gái rụt rè chấp nhận, và chúng tôi cùng ăn với nhau tại chiếc bàn trong bếp. Tôi ước sao mình có thể đãi họ miếng thịt thật to được nướng thật ngon, thay vì chỉ là món polenta! Kế đến, tôi nhớ lại ai đó đã cho tôi thỏi sô-cô-la vài ngày trước, tôi đã cất rất kỹ để giành cho những lúc khó khăn hơn. Tôi đã đem nó cho cô bé, và cô bé đã cám ơn tôi bằng một cái ôm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khi tôi biết được rằng họ sống ở gần bên, nên tôi đã mời họ trở lại. Tôi giải thích với họ rằng tôi không thể hứa cho họ một bữa ăn với đầy đủ món, nhưng tôi sẽ chia sẻ với họ bất cứ thứ gì tôi có khi họ đến. Với một nụ cười và một cái bắt tay, họ đã rời khỏi. Tôi đã không gặp lại họ kể từ lần đó. Ba ngày sau, tôi đọc thấy mục quảng cáo cần tuyển người trên báo và tôi lập tức xin dự tuyển, mặc dù tôi không có bất kỳ khả năng hay kinh nghiệm nào phù hợp với công việc đó. Chỉ dự cuộc phỏng vấn trong vòng vài phút, tôi được hỏi một câu mà bản thân vẫn chưa chuẩn bị: “Cô có thể bắt đầu ngay ngày mai không?” Trước khi tôi có thể trả lời, một suy nghĩ đập vào đầu tôi như một tiếng sét bất chợt. Liệu có phải hai người lạ mặt trước nhà tôi chính là những thiên thần được sai đến không? Tôi cảm thấy như mình không chỉ đậu một buổi phỏng vấn xin việc, nhưng là một cuộc thi. Đầu tiên, Thiên Chúa gửi một người đàn ông đến để cho tôi biết rằng Ngài yêu tôi và Ngài không hề quên tôi, và sau đó, Ngài gửi một người mẹ và một bé gái để thử xem tôi có giữ lời hứa chuyển tình yêu ấy và hy vọng đến cho họ không. Khi tôi thực hiện, Ngài mở cánh cửa để tuôn đổ vô vàn ân phúc của Ngài cho tôi. Hôm nay đây, Erika rất hạnh phúc và thỏa mãn với công việc phóng viên báo, và cũng rất hạnh phúc với “một công việc khác”, công việc giúp truyền rao tình yêu của Thiên Chúa. Cô ấy giúp may trang phục hề cho những tín hữu tình nguyện, và thỉnh thoảng cùng với họ “đi trình diễn hề” cho những trẻ em ở bệnh viện địa phương. Cô nói: “Trái tim tôi ngập tràn niềm vui khi nhìn thấy những đứa trẻ nhỏ đang bị bệnh và sống xa mái nhà và gia đình được nhấc lên khỏi những đau đớn và cô đơn. Tất cả những gì cần để làm được việc ấy chính là ai đó vui lòng đeo chiếc mũi đỏ và hát một hoặc hai bài hát.” Và những đứa trẻ ấy không phải là những người duy nhất cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa thông qua Erika. Những người lớn tuổi trong nhà hưu trí mà cô đến thăm, cũng rất biết ơn về tình bạn, sự quan tâm, và đôi tai biết lắng nghe của cô ấy. * * *
Mọi người đều khao khát tình yêu—tình yêu mà họ chưa từng được biết đến bao giờ, tình yêu chân thật, tình yêu chân thành, tình yêu thật sự, tình yêu cao cả thật sự nơi cuộc sống của họ, tình yêu của tất cả tình yêu từ một Vua tình yêu của tất cả vua tình yêu, Đấng duy nhất có thể làm thỏa nguyện nỗi khao khát sâu thẳm nhất nơi linh hồn của mỗi nhân loại về một tình yêu tuyệt đối và một sự thấu hiểu trọn vẹn. Trái tim của tất cả mọi người đều giống nhau trên toàn thế giới. Nỗi khao khát của họ về một tình yêu, niềm vui, hạnh phúc và sự bình an trong tâm trí, cũng như sự ao ước được có Thiên Chúa và chân lý của Ngài, chính là những nỗi khao khát và ao ước của tất cả mọi người và do chính Thiên Chúa tạo ra. Con người không bao giờ có thể hạnh phúc với một trái tim nặng trĩu, một tâm trí đầy lo âu, một tâm hồn chán chường, và một linh hồn chưa được cứu rỗi. Linh hồn của nhân loại không bao giờ thỏa nguyện tuyệt đối với bất kỳ thứ gì ngoại trừ sự kết hiệp tuyệt đối với chính Thần Khí cao cả, đầy yêu thương tạo ra nó. Bạn có muốn biết bí quyết để đến với mọi trái tim không? Hãy thử yêu! Tình yêu không bao giờ thất bại, bởi vì Thiên Chúa là tình yêu và Ngài không thể nào thất bại! |
The man was a fellow patient whom I had met the night before, when he had asked me for a cigarette. But why would this near-stranger give me a kiss? Obviously he didn’t have ulterior motives since another woman, presumably his wife or girlfriend, was watching. What had compelled him to reach out to lift me from my darkness? What had I done to deserve that?
After a few minutes I began to come to my senses. I have received a wonderful gift, the gift of hope, and I need to share it with others. With that thought I took the first small step to climb out of the deep pit into which I had fallen. A few days later, after being released from the hospital, I looked at all that remained of my savings—just a few coins. The last food in my cupboard was a box of polenta and a can of tomato sauce. It looks like it’s going to be polenta with tomato sauce for the next three days, so I might as well cook it all at once, I reasoned. I had just finished cooking and was about to sit down to eat when the doorbell rang. When I opened the door, there stood a young woman who looked to be on the brink of starvation. Beside her was a girl of five or six and just as malnourished. The woman said that she was a refugee and couldn’t find work. She asked if I had some change I could spare, and my thoughts went to those few coins I had left. How much good could they do her—or me? “Some change is all the money I have myself,” I said, “so I know what it’s like to be without. I just made some polenta with tomato sauce. Would you like to join me?” The mother and daughter timidly accepted, and we ate at my kitchen table. How I wished I could have offered them an enormous steak, grilled to perfection, instead of that polenta! Then I remembered that someone had given me a chocolate bar a few days earlier, which I had tucked away for even harder times. I gave it to the little girl, and she thanked me with a hug I will never forget. When I found out that they lived nearby, I invited them to return. I couldn’t promise full-course meals, I explained, but we would share whatever I had at the moment. With a smile and a handshake, they left. I haven’t seen them since. Three days later I saw a job offer in the newspaper and applied, even though I didn’t have any credentials or prior experience for that job. Only a few minutes into the interview, I was asked one question I hadn’t prepared myself for. “Would you like to start tomorrow?” Before I could answer, a thought struck me like a lightning bolt. Had those two strangers at my door been angels on a mission? I felt like I had not just passed a job interview, but an exam. First God had sent that man to show me that He loved and hadn’t forgotten me, and then He had sent the mother and child to see if I would keep my promise to pass on that love and hope. When I did, He opened the floodgates of His blessings. Today Erika is happy and fulfilled in her work as a newspaper reporter, and just as happy in her “other work” of helping to spread God’s love. She began by sewing clown costumes for Family International volunteers, and now sometimes goes with them to give “clown therapy” to children at a local hospital. “It fills my heart with joy to see a small child, sick and separated from family and home, be lifted above the suffering and loneliness,” she says. “All it takes is someone being willing to put on a red nose and sing a song or two.” And those children aren’t the only ones who have felt God’s love through Erika. Seniors in the retirement homes she visits appreciate her friendship, concern, and listening ear. * * *
What everybody needs is love! People are hungry for love—love they have never known before, true love, sincere love, genuine love, the truly great love of their life, the love of all loves from the Lover of all lovers who alone can satisfy that deepest yearning of every human soul for total love and complete understanding. People’s hearts are the same the world over. Their longings for love and joy and happiness and peace of mind, as well as their hunger for God and His truth, are God-created and universal. People can never be happy with a heavy heart, a troubled mind, a discouraged spirit, and an unsaved soul. The human soul can never be completely satisfied with anything but utter union with the great and loving Spirit that created it. Do you want the key to every heart? Try love! It never fails, because God is love and it’s impossible for Him to fail! R 345 |