CHÚA GIÊ-SU NGƯỜI BẠN TUYỆT VỜI! – What A Friend we Have In Jesus!
Tác giả: Lilia Potters
Một buổi tối nọ, sau khi bố mẹ tôi đi thăm một người bạn đang bị ốm và vợ của ông ta trở về, gương mặt của mẹ tôi lem luốt nước mắt còn bố với vẻ rất ưu buồn. Tuy nhiên vẻ mặt bố mẹ lại rạng rỡ khi gọi bốn đứa chúng tôi lại bên họ và kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Cô Corrie đã gọi cho mẹ tôi trước đó để hỏi xem mẹ và bố có thể đến gặp cô vào tối hôm ấy không. Chú Chris, chồng của cô bị ung thư da, và tình trạng ngày một xấu đi. Bác sĩ đã làm hết mọi thứ có thể và họ đã gửi chú về nhà để cùng vợ và hai con nhỏ trải qua những tuần cuối cùng của cuộc đời. Chú Chris đã phán ứng lại tin dữ ấy bằng một thái độ cay nghiệt và trách móc Chúa vì Ngài bắt chú phải chịu đau khổ. Cô Corrie là người tin vào Chúa và điều cô mong muốn không gì hơn ngoài việc an ủi chồng mình và giúp chú chấp nhận ý Chúa trong cuộc sống. Mặc dù rất yêu vợ, nhưng chú Chirs rất bực tức trước đức tin giống như một đứa trẻ của cô và cấm cô nói những điều ấy với chú. |
By Lilia Potters
My father and mother returned from visiting a sick friend and his wife one night, my mother’s face tearstained and my father somber. Yet they glowed as they gathered us four kids around them to tell us what had happened. Corrie had called my mom earlier and asked if she and Dad could come and see her that evening. The condition of her husband Chris, who had skin cancer, was rapidly taking a turn for the worse. The doctors had done all they could and then sent him home to spend his last weeks with his wife and two young children. Chris had reacted bitterly to the news and cursed God for afflicting him. Corrie was a believer and wanted nothing more than to comfort her husband and help him accept God’s hand in his life. Though he loved his wife, Chris resented her childlike faith and forbade her to speak to him about it. |
Đức tin của cô Corrie không hề bị lay chuyển, trái lại cô vẫn tiếp tục cầu nguyện để chú có thể quay lại với Chúa Giê-su trước khi qua đời. Do căn bệnh ung thư ngày một nặng và sự đau đớn hầu như không thể chịu đựng nổi, bác sĩ đã kê đơn thuốc moc-phin (một loại thuốc mê có tác dụng giảm đau). Cô ngồi bên chú một cách kiên nhẫn; ban đầu, cô cầu nguyện một cách thầm lặng, nhưng khi chú dần dần rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô cầu nguyện bằng một giọng nhỏ, nhẹ nhàng hoặc hát một cách dịu dàng cho chú nghe bài thánh ca mà cô yêu thích.
Bất cứ lúc nào chú Chris đủ tỉnh để trò chuyện, chú đều nói cho cô biết rằng những lời cầu nguyện của cô là hoàn toàn vô ích, cho dù chú rất biết ơn vì cô luôn luôn ở bên cạnh. Chú không thể nào tin vào Chúa, Đấng đã bắt chú phải chịu đau khổ. Cô Corrie đã rất buồn khi nghe chú nói những lời cự tuyệt tình yêu của Chúa Giê-su, cô đã rất nhiều lần nài xin chú chấp nhận Chúa Giê-su. Khi giây phút chắc chắn chú sẽ rời khỏi cuộc sống này để đến một nơi khác càng đến gần, cô càng cố gắng hết sức giúp chú nhận ra rằng chỉ cần tin chú sẽ tìm thấy niềm an ủi và bình an cho tâm hồn đang đau khổ và dày vò. Cho dù phản ứng của chú như thế nào, cô vẫn kiên trì cầu nguyện để đức tin có thể được nhóm lên trong trái tim của chú. Cô vẫn tiếp tục hát những bài thánh ca mà mình yêu thích trong khi những nỗi đau khổ, chịu đựng ở trạng thái cùng cực nhất. Giọng hát ngọt ngào, trong trẻo của cô thường run lên trong nỗi đau nghẹn ngào khi nhìn khuôn mặt người chồng yêu quý của mình cau lại và cảm nhận những ngón tay của chú xiết chặt tay cô trong cơn đau đớn. Khi những ngày cuối cùng đến gần, vì không muốn cho những đứa con nhỏ thêm tổn thương khi phải chứng kiến cảnh đau đớn của bố, cô Corrie đã gửi chúng đến sống với ông bà một thời gian. Việc chăm sóc những đứa con và cả người chồng sắp qua đời khiến cô Corrie cảm thấy khó khăn hơn. Trong suốt một tuần cuối cùng ở bên chồng, cô Corrie đã nhận ra sự thay đổi nơi chú. Chú đã không còn chống đối lại khi cô cầu nguyện cho chú, và chú còn yêu cầu cô tiếp tục hát khi không nghe giọng hát của cô bên tai. Trái tim cô tràn ngập niềm vui sướng! Có phải lời cầu nguyện của cô đã được trả lời không, có phải là ngọn lửa đức tin đã được nhóm lên trong trái tim của chú không? Chú Chris chỉ cần tin thôi! Nếu như vậy, cho dù bây giờ họ xa cách nhau, nhưng họ sẽ lại được sum họp và ở cùng nhau mãi mãi trên Thiên đàng. Khi bố mẹ tôi đến nhà cô chú tối hôm ấy, họ nhìn thấy cô Corrie ngồi ngay bên giường của người chồng yêu quý chỉ vừa mới qua đời. Những người họ hàng đã đến để giúp cô chuẩn bị tang lễ, tất cả đều lẳng lặng bắt tay vào công việc. Với gương mặt đầm đìa nước mắt, cô Corrie đã kể cho bố mẹ tôi rằng, vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, chú Chris bỗng dưng ngồi dậy. Với một sự sáng suốt lạ thường, chú nói với cô rằng, chú đã cầu xin Chúa tha thứ cho thái độ cay nghiệt và sự ngoan cố từ chối cánh tay dang ra đầy thương xót của Ngài. Sau đó, với giọng yếu ớt, chú đã hát bài thánh ca mà cô yêu thích, “Chúa Giê-su quả thật là người bạn tuyệt vời của chúng ta, Ngài đã mang lấy tất cả tội lỗi và đau khổ của chúng ta! Thật là một ân huệ lớn lao khi chúng ta có thể mang tất cả nỗi niềm đến cho Chúa qua lời cầu nguyện!” Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của chú, với giọng run run, chú đã xin cô tha thứ vì đã không sớm chấp nhận lời thuyết phục nhẹ nhàng của cô rằng hãy tin Thiên Chúa luôn yêu thương. Chú đã rời cuộc đời này để đến một nơi khác với những lời hát trong bài thánh ca trên môi, khi đang hát một cách yếu ớt cùng cô, “Ôi, biết bao bình an chúng ta đã bỏ mất, Ôi biết bao nỗi đau đớn không cần thiết chúng ta phải gánh chịu vì chúng ta không dâng tất cả cho Thiên Chúa qua lời cầu nguyện.” Mặc dù rất đau buồn trước sự mất mát, nhưng qua những giọt nước mắt, bố mẹ tôi biết rằng cô Corrie đang tạ ơn và chúc tụng Thiên Chúa vì Ngài đã đáp lại lời cầu nguyện của cô và Ngài cũng bảo đảm chắc chắn sự sum họp của cô chú trên Thiên Đàng. Lúc ấy, tôi chỉ mới tám tuổi, nhưng câu chuyện đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Tuy nhiên, ký ức đã phai mờ dần theo thời gian. Trong những năm ở lứa tuổi thiếu niên, tôi đã trải qua cơn khủng hoãng đức tin và đã đấu tranh với lòng tin của chính mình vào Thiên Chúa. Thay vì cầu xin sự giúp đỡ của Ngài trong cơn khó khăn, tôi đã bị những người bạn không có lòng tin thuyết phục rằng hãy từ bỏ lòng tin vào Đức Chúa, Đấng không thể thấy được. Vào năm 16 tuổi, khi đang trong giai đoạn khó khăn, một người bạn mời tôi tham gia hội thanh niên, nơi đó có rất nhiều loại nhạc hay, rất nhiều trò vui, và có những người cùng lứa tuổi. Điều đó nghe có vẻ hấp dẫn và do muốn nguôi ngoay nỗi buồn, nên tôi đã đến đó. Chiếc đàn guitar được chuyền xung quanh và chúng tôi đã cùng hát rất nhiều loại nhạc. Kế đến, một cô gái với một vẻ sôi nổi đặc biệt giới thiệu bài hát mình sắp trình bày. Cô ta cho biết đó là một bài hát cô ta yêu thích, tuy nhiên nó khác những gì chúng tôi đã hát. Đám đông trở nên im lặng khi cô ấy bắt đầu bài hát vốn đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ khi tôi còn là một đứa trẻ, “Chúa Giê-su quả thật là một người bạn tuyệt vời.” Kỷ niệm về buổi tối mà bố mẹ kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về người bạn thân của ông bà trước khi lìa trần vẫn hát trên môi những từ trong bài hát đã tràn ngập trong tâm trí của tôi. Một việc gì đó đã xảy đến với tôi vào buổi tối hôm ấy. Đức tin đã được nhóm lên lại trong trái tim của tôi và tôi biết rằng việc tham gia hội thanh niên đó không phải là một sự ngẫu nhiên. Thiên Chúa muốn bảo đảm chắc chắn với tôi rằng Ngài quan tâm đến tôi, rằng Ngài đang trông nom bảo vệ tôi cho dù tôi đã bỏ xa Ngài. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lúc đó, nhưng hôm nay trong lúc nghe những lời trong bài hát đó tôi không thể nào cầm được nước mắt khi nghĩ về tình yêu vĩ đại của Thiên Chúa không bao giờ cạn kiệt, không bao giờ mất đi, tình yêu ấy luôn luôn tồn tại. * * *
Chúa Giê-su quả là một người bạn tuyệt vời Chúa Giê-su quả là một người bạn tuyệt vời của chúng ta, Ôi, biết bao bình an chúng ta đã đánh mất, Chúng ta đang trải qua những thử thách, những cám dỗ ư? Bạn có thể nào tìm được một người bạn luôn trung thành và luôn cùng bạn chia sẻ mọi nỗi buồn không? Chúng ta đang yếu đuối và cảm thấy nặng trĩu, Bạn bè khinh thường, bỏ rơi bạn ư? |
Corrie’s faith was unshaken, however, and she continued to pray that her husband would turn to Jesus before his death. As the cancer progressed and the pain became almost unbearable, the doctor prescribed morphine. She sat patiently by his bedside, praying silently at first, but as he slipped more and more often into a state of semi-consciousness, she would pray for him in a soft hushed tone, or tenderly sing her favorite hymns to him.
Whenever Chris regained consciousness enough to communicate, though he appreciated his wife’s faithful presence beside him, he let her know that her prayers were in vain. He could not believe in a God who allowed such suffering. Corrie listened sadly as he rejected God’s love, and she pled with him to accept Jesus on numerous occasions. The closer the inevitable moment of his passing from this life into the next came, the more earnestly she tried to convey to him the comfort and peace he would find for his tormented soul if he would only believe. As the end drew near, not wanting to subject their young and impressionable children to their father’s suffering any longer, Corrie took them to stay with their grandparents for a while. It had also become increasingly difficult for Corrie to care for both her children and her dying husband. It was during their last week together that Corrie noticed a change coming over her husband. He no longer protested when she prayed for him, and asked her to keep singing when he didn’t hear her voice near his ear. Her heart was overwhelmed with joy! Could it be that her prayers had been answered and that a little flame of faith had been lit in his heart? If Chris would only believe! That way, they would both be assured that even though they would be apart for a time, they would be reunited and spend eternity together in Heaven. When my parents arrived at their home that evening, they found Corrie sitting beside the bed of her dearly loved husband, who had passed away only a short while before. Relatives who had already arrived to help her make funeral arrangements went about their business with hushed voices. With a tearstained yet shining face, Corrie told my parents that in his last moments, Chris had suddenly sat up in bed. With remarkable clarity he told her that he had asked God to forgive him for his bitterness and so stubbornly rejecting His outstretched hand of mercy. Then, with his weak voice, he had begun to sing her favorite hymn, “What a friend we have in Jesus, all our sins and griefs to bear! What a privilege to carry everything to God in prayer!” Tears had streamed down his face, and with a trembling voice he had asked her to forgive him for not yielding sooner to her gentle persuasions to believe that God loved him. He passed from this life into the next with the words of this hymn on his lips, as he feebly sang along with her, “O what peace we often forfeit, O what needless pain we bear—all because we do not carry everything to God in prayer.” Though she was saddened by the loss, my parents had found Corrie thanking and praising God through her tears for answering prayer and assuring both her and Chris of their reunion in Heaven. I was only eight at the time, but this story made a profound impression on me. Yet as time passed, the memory faded. During my teen years, I passed through a crisis of faith and grappled with my own belief in God. Instead of asking for His help when in trouble, I was tempted to give in to the persuasions of some of my nonbelieving friends to reject faith in a God one cannot see. I was at this difficult stage when, at 16, a friend invited me to a youth gathering where there would be lots of good music, fun, and folks our age to hang out with. It sounded appealing and I wanted relief from my depressed state, so I went. The guitar was passed around, and we all sang along to popular blues numbers and country music. Then a girl who seemed to have a special glow about her introduced the song she was about to sing. She explained it was one of her favorites, yet different from what we’d been singing. A hush fell over the crowd as she started to sing the words to the very song that had made such an impression on me as a child, “What a Friend We Have in Jesus.” The memories of the evening my mom and dad told me about their dear friend dying with the words to that song on his lips flooded my mind. Something happened to me that night. Faith was rekindled in my heart, and I knew that attending that youth gathering had not been a mere coincidence. God wanted to assure me that He cared, that He was watching over me, even though I had been straying from Him. Many years have passed since then, but to this day I cannot hear this precious hymn without tears welling up in my eyes as I think of God’s great love that never stops loving, that never gives up and is always there. * * *
What a Friend We Have in Jesus What a friend we have in Jesus, O what peace we often forfeit, Have we trials and temptations? Can we find a friend so faithful, Are we weak and heavy laden, Do your friends despise, forsake you? R 279 |