CHIẾC ĐÈN DẦU VÀ NGỌN HẢI ĐĂNG – The Oil Lamp and the Lighthouse
Tác giả Akio / Tomoko Matsuoka
Trên một hòn đảo cách xa bờ biển với đầy sỏi đá, có một ngọn hải đăng đứng sừng sững trông rất oai nghi. Trong suốt buổi sáng, bức tường trắng của ngọn hải đăng chiếu sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Trong khi đó, vào buổi tối, nó chiếu sáng cho những ai trên biển, ánh sáng của nó còn sáng hơn những ngôi sao trên bầu trời. Rất nhiều người đến tham quan ngọn hải đăng đã khen ngợi kích thước, mức độ chiếu sáng, và ca ngợi vẻ đẹp của nó đã làm tôn thêm nét đẹp của phong cảnh xung quanh. Một vài người đến đây đã kể lại cho người canh giữ ngọn hải đăng biết: chính ngọn hải đăng ấy đã có ơn cứu sống họ trong cơn bão tố. Tất cả mọi người đều yêu mến ngọn hải đăng, chỉ trừ một vật: đó là chiếc đèn dầu nhỏ ở bên trong ngọn hải đăng. Ngày qua ngày, nó được treo và bị lãng quên ở cuối chiếc cầu thang. Công việc nhỏ nhoi của nó là chiếu sáng cho người canh giữ ngọn hải đăng đoạn đường từ dưới cầu thang lên tới phòng cao nhất. Không phải vì lý do đó mà ngọn đèn đánh giá thấp công việc của mình—nó biết rằng nó hữu dụng—nhưng sống dựa vào cái bóng của người khác, một người mà có ánh sáng sáng hơn, chiếu xa hơn và giúp ích cho nhiều người khác hơn là chiếc đèn dầu thấp kém kia…. Những ý nghĩ ấy day dứt mãi trong lòng ngọn đèn dầu. |
By Akio and Tomoko Matsuoka
On an island off the coast of a rocky shore stood a stately lighthouse. During the day, the white walls of the lighthouse shimmered and sparkled under the sunlight, while at night it burned a light for those at sea that outshone even the stars. Many people visited the lighthouse, and when they did, they commented on its size and strength and admired the artistic beauty that it added to the surrounding landscape. Some told its keeper of how it had been their saving grace during a storm. All loved the lighthouse, with one exception: a little oil lamp that lived in the lighthouse. By day it hung forgotten at the bottom of the stairs. At dusk it helped the keeper of the lighthouse make his way from the bottom of the stairs to the lantern room. It wasn’t that the oil lamp despised his job-he knew that he served a purpose-but to live in the shadow of someone else whose light was so much brighter and could reach and help so many more than a lowly oil lamp couldဦ Those thoughts rankled deep within the oil lamp’s mind. |
Nếu ngọn đèn dầu là một vật gì đó khác như—cây chổi chẳng hạn—có lẽ nó đã chẳng có lý do gì để so sánh với ngọn hải đăng, vì nhiệm vụ của chúng hoàn toàn khác nhau. Nhưng bởi vì cả hai đều có cùng một công dụng đó là soi đường cho người khác, dường như chiếc đèn dầu yếu thế hơn nhiều. Với cách suy nghĩ ấy, những khiếm khuyết của chiếc đèn dầu càng bị thổi phòng lên bởi tính so đo với những người hơn nó. Chiếc đèn dầu lúc nào cũng làm việc với một tấm lòng nặng trĩu.
Rồi vào một ngày đặc biệt nọ, sau buổi trưa nắng chói chang với nhiều du khách đến vui chơi trên bãi cỏ của hòn đảo, có một tiếng gõ cửa. Đó là một cậu trai bị lạc đường trong khi đang đi tìm người bạn bị mất dấu khi họ đang chơi cùng nhau. Mặt trời đã lặn, và bờ biển có vẻ như thân thiện vốn cách đây không lâu, giờ đây lại trở nên tối đen và thật ghê sợ. Người canh giữ ngọn hải đăng tử tế kia có thể giúp cậu bé tìm được người bạn của mình không? Người canh giữ nhanh chóng dẫn cậu bé vào trong. Sau khi đắp chăn cho cậu, ông trở ra lấy áo khoác để tự bảo vệ mình khỏi cái giá lạnh của đêm. Kế đến, ông với tới cái móc nằm giữa cánh cửa và cầu thang, và lấy chiếc đèn dầu nhỏ xuống. Sau khi kiểm tra cẩn thận xem bấc đèn có thấm dầu không và bình đã đầy dầu chưa, ông châm đèn và nói thầm: “Hãy chiếu sáng tối nay nhé, người bạn trung thành. Ta không thể dẫn ngọn hải đăng đi với ta. Nó có nhiệm vụ ở đây, nhưng ngươi được tạo ra để dùng vào những trường hợp như thế này. Đây là lúc ta thật sự cần đến ngươi nhất!” Trong giây phút ấy, tất cả những mối nghi ngại của ngọn đèn dầu được thay thế bởi niềm vui—niềm vui vì biết rằng có những việc chỉ có nó mới có thể làm. Suốt đêm ấy, xuyên qua những bụi gai, bụi cây, ngọn đèn chiếu sáng hơn và đều đặn hơn bao giờ hết. Nó phải làm như thế; bởi vì người canh gác phụ thuộc vào nó. Cuối cùng cũng đã tìm thấy cậu bé bị lạc, và mang cậu về ngọn hải đăng cùng với người bạn. Từ đó trở đi, ngọn đèn không còn nghi ngờ về vị trí hoặc công dụng của mình nữa. Nó đã học được một bài học quan trọng vào đêm hôm đó: Nó cảm thấy hạnh phúc nhất và hữu ích nhất khi được là chính mình. Bạn cũng vậy, bạn có vị trí và khả năng đặc biệt mà không ai có thể thay thế được. Có thể những người khác dường như có được “ánh sáng rực rỡ hơn”—những tài năng to lớn hơn hoặc có sức ảnh hưởng rộng lớn hơn—nhưng Đấng Canh Giữ con tim của bạn đã tạo dựng nên bạn theo mục đích của Ngài, và trong tình yêu vượt lên trên hết mọi hiểu biết của Ngài. Đừng bao giờ nghĩ rằng ánh sáng của mình quá nhỏ nhoi để có thể làm nên điều khác biệt. “Chính anh em là ánh sáng cho trần gian. Một thành xây trên núi không tài nào che dấu được. Cũng chẳng có ai thắp đèn lên rồi lại đặt bên dưới cái thùng, nhưng đặt trên đế, và nó soi sáng mọi người trong nhà. Cũng vậy, ánh sáng của anh em phải chiếu giải trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời.” —Chúa Giê-su, Mát-thêu 5:14-16. |
If the oil lamp had been anything else-a broom, for instance-it would not have had much reason to compare itself with the lighthouse; their functions would have been completely different. But since both had been made for the purpose of lighting the way for others, it seemed to the oil lamp that he fell far short. To his way of thinking, his shortcomings were magnified by his nearness to one so much greater than he. Always, the oil lamp labored under this heaviness of heart.
Then one day, after a particularly brilliant afternoon when many visitors had come to play on the sandy turf of the island, there was a knock at the door. It was a boy, searching for a friend who he had lost sight of during their play, and who now was lost. The sun had set, and what had seemed such friendly shores hours before were now dark and foreboding. Could the kindly keeper of the lighthouse help him find his friend? The keeper quickly took the youth inside and, after bundling him into a blanket, turned to get his own coat to protect himself from the night chill. Then he reached to the hook between the door and the stairs, and took down the little oil lamp. After carefully making sure that the wick was wet with oil and the tank full, the keeper lit the lamp and whispered, “Burn bright tonight, faithful friend. I cannot take the lighthouse with me. He serves his purpose here, but you were made for times like this. It is now that I need you most!” In that instant, all of the oil lamp’s misgivings were replaced by joy-joy in knowing that here was something only he could do. All through the night, through brambles and brush, the oil lamp burned brighter and more steadily than ever before. He had to; the keeper was depending on him. At last the lost boy was found and brought safely back to the lighthouse and his friend. Never again did the oil lamp doubt his place or purpose. He had learned a great lesson that night: He was happiest and most useful being himself. You, too, have a special place and purpose that no one else can fill. Others may seem to have “brighter lights”-greater talents or broader influence-but the Keeper of our hearts, in His great all-knowing love, made you the way He did for a reason. Never think your light too small to make a difference. “You are the light of the world. A city on a hill cannot be hidden. Neither do people light a lamp and put it under a bowl. Instead they put it on its stand, and it gives light to everyone in the house. In the same way, let your light shine before men, that they may see your good deeds and praise your Father in Heaven.” -Jesus, Matthew 5:14-16 NIV R 304 |