CHÂU BÁU – The Treasure
Tác giả: Alice Gray
Một bé gái khoảng 5 tuổi gương mặt tươi tắn với những lọn tóc xoắn đang đứng chờ mẹ tại quầy thu tiền, cô bé trông thấy một chuỗi hạt ngọc trai trắng sáng lấp lánh được đặt trong chiếc hộp màu hồng. “Mẹ ơi! Con có thể mua chuỗi ngọc ấy không? Mẹ ơi!, me mua cho con đi!” Ngay lập tức, người mẹ nhìn phía sau chiếc hộp và quay lại nhìn vào đôi mắt xanh với vẻ khẩn nài của cô con gái bé bỏng đang ngước mặt lên nhìn. “1 đô-la 95 cent. Gần 2 đô-la đấy…. Nếu con thật sự muốn mua nó, mẹ sẽ suy nghĩ một vài việc lặt vặt trong nhà cho con làm và chẳng bao lâu con có thể để dành đủ tiền để tự mua. Chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật của con và con có thể nhận được một tờ đô-la mới toanh từ bà ngoại.” |
By Alice Gray
The cheerful girl with bouncy golden curls was almost five. Waiting with her mother at the checkout stand, she saw them: a circle of glistening white pearls in a pink foil box. “Oh please, Mommy. Can I have them? Please, Mommy, please!” Quickly the mother checked the back of the little foil box and then looked back into the pleading blue eyes of her little girl’s upturned face. “A dollar ninety-five. That’s almost $2.00. … If you really want them, I’ll think of some extra chores for you and in no time you can save enough money to buy them for yourself. Your birthday’s only a week away and you might get another crisp dollar bill from Grandma.” |
Ngay khi về đến nhà, cô bé trút hết tiền để dành của mình và đếm được 17 pen-ny. Sau bữa ăn tối, cô bé làm thêm nhiều hơn phần việc lặt vặt trong nhà của mình, sau đó cô bé sang nhà người hàng xóm, bà McJames và hỏi xin nhặt những bông hoa đan-đe-li-on (hoa bồ công anh) để kiếm thêm 10 cent. Vào ngày sinh nhật, bà ngoại đã tặng cho cô bé một tờ một đô-la mới tinh, và như vậy cuối cùng cô bé đã đủ tiền để mua chiếc vòng cổ.
Jenny rất thích chiếc chuỗi ngọc trai của mình. Nó giúp cô trông xinh hơn và lớn hơn. Cô bé đeo xâu chuỗi đi khắp nơi—lớp giáo lý, nhà trẻ, và ngay cả khi đi ngủ. Cô bé chỉ tháo ra khi đi bơi hoặc khi ngâm trong bồn tắm. Bởi vì mẹ nói, nếu xâu chuỗi bị ước nó sẽ làm cho cổ cô bé biến thành màu xanh. Jenny có một người bố rất đáng yêu, mỗi buổi tối khi Jenny sắp đi ngủ, ông ngưng tất cả những việc đang làm và lên lầu đọc truyện cho cô bé. Một đêm nọ, sau khi đọc truyện xong, ông hỏi Jenny: “Con có yêu bố không?” “Dạ có, thưa bố. Bố biết là con yêu bố mà.” “Vậy con hãy cho bố những hạt ngọc trai của con đi.” “Ồ, bố ơi, đừng xin những viên ngọc trai của con. Con có thể tặng bố Princess—con ngựa trắng trong bộ sưu tập của con. Con ngựa với cái đuôi màu hồng. Bố có nhớ không bố? Con ngựa mà bố đã tặng cho con. Con ngựa mà con rất thích.” “Được rồi, con gái yêu của bố. Bố yêu con. Chúc con ngủ ngon.” Và ông hôn lên má cô bé. Khoảng một tuần sau, sau giờ đọc truyện, bố của Jenny hỏi cô bé một lần nữa: “Con có yêu bố không?” “Bố ơi, bố biết con yêu bố mà.” “Vậy hãy cho bố những hạt ngọc trai của con đi.” “Ồ, bố ơi, đừng lấy những hạt ngọc trai của con. Con có thể tặng bố búp bê— búp bê mới tinh mà con vừa được tặng hôm sinh nhật. Con búp bê ấy rất đẹp, và bố sẽ có chiếc chăn màu vàng rất hợp với chiếc giường ngủ của búp bê.” “Được rồi. Chúc con ngủ ngon. Chúa ban bình an cho con, con gái bé bỏng ạ. Bố yêu con.” Và như mọi ngày, ông hôn nhẹ lên má cô bé. Một vài đêm sau đó, khi bố cô bé bước vào phòng, Jenny đang ngồi trên giừơng xếp chân kiểu Ấn Độ. Khi ông đến gần, ông nhận thấy chiếc cằm cô bé run run, và giọt nước mắt rơi trên má. “Sao vậy Jenny? Có chuyện gì xảy ra vậy con?” Jenny không nói lời nào và đưa bàn tay bé nhỏ của mình cho bố. Và khi cô bé mở ra, trong lòng bàn tay chính là xâu vòng cổ ngọc trai nhỏ nhắn. Với giọng hơi run, cô bé nói: “Đây, thưa bố, con tặng bố.” Với đôi mắt ngấn lệ, người bố yêu quý của Jenny giơ một tay cầm lấy chiếc vòng cổ rẻ tiền, một tay đút vào túi, lấy ra chiếc hộp nhung màu xanh đựng một xâu chuỗi ngọc trai thật và đưa cho Jenny. Ông ta luôn đem chúng trong mình. Ông chỉ đợi khi cô bé chịu bỏ thứ rẻ tiền kia để ông có thể tặng cho cô bé châu báu thật. Cũng giống như Cha trên trời của chúng ta. Chúng ta đang cố nắm giữ lấy cái gì? “Đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, nơi kẻ trộm khoét vách và lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, nơi trộm cắp không đào ngạch và lấy đi được. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó ” (Kinh Thánh, Mát-thêu 6:19-21) |
As soon as Jenny got home, she emptied her penny bank and counted out 17 pennies. After dinner, she did more than her share of chores and she went to their neighbor, Mrs. McJames, and asked if she could pick dandelions for ten cents. On her birthday, Grandma did give her another new dollar bill, and at last she had enough money to buy the necklace.
Jenny loved her pearls. They made her feel dressed up and grown up. She wore them everywhere—Sunday school, kindergarten, even to bed. The only time she took them off was when she went swimming or had a bubble bath. Mother said if they got wet, they might turn her neck green. Jenny had a very loving daddy and every night when she was ready for bed, he would stop whatever he was doing and come upstairs to read her a story. One night when he finished the story, he asked Jenny, “Do you love me?” “Oh yes, Daddy. You know that I love you.” “Then give me your pearls.” “Oh, Daddy, not my pearls. But you can have Princess—the white horse from my collection. The one with the pink tail. Remember, Daddy? The one you gave me. She’s my favorite.” “That’s okay, Honey. Daddy loves you. Good night.” And he brushed her cheek with a kiss. About a week later, after the story time, Jenny’s daddy asked again, “Do you love me?” “Daddy, you know I love you.” “Then give me your pearls.” “Oh Daddy, not my pearls. But you can have my baby doll—the brand-new one I got for my birthday. She is so beautiful and you can have the yellow blanket that matches her sleeper.” “That’s okay. Sleep well. God bless you, little one. Daddy loves you.” And as always, he brushed her cheek with a gentle kiss. A few nights later when her daddy came in, Jenny was sitting on her bed with her legs crossed Indian-style. As he came close, he noticed her chin was trembling and one silent tear rolled down her cheek. “What is it, Jenny? What’s the matter?” Jenny didn’t say anything but lifted her little hand up to her daddy. And when she opened it, there was her little pearl necklace. With a little quiver, she finally said, “Here, Daddy. It’s for you.” With tears gathering in his own eyes, Jenny’s kind daddy reached out with one hand to take the dime-store necklace, and with the other hand he reached into his pocket and pulled out a blue velvet case with a strand of genuine pearls and gave them to Jenny. He had had them all the time. He was just waiting for her to give up the dime-store stuff so he could give her genuine treasure. So like our heavenly Father. What are you hanging on to? Do not store up for yourselves treasures on earth, where moth and rust destroy, and where thieves break in and steal. But store up for yourselves treasures in Heaven, where moth and rust do not destroy, and where thieves do not break in and steal. For where your treasure is, there your heart will be also. —Jesus (The Bible, Matthew 6:19-21 NIV) R 187 |