BẠN SẼ THẤY TÔI CHẠY – YOU’LL FIND ME RUNNING
Tác giả LILY NEVE
Cách đây khoảng 2 năm, tôi chợt nhận ra mình mập lên nhiều quá. Công việc của tôi chuyển qua ngồi một chỗ nhiều hơn, nhưng tôi đã không làm gì để bù lại. Tôi rất thích tập thể dục, nhưng ngày này qua ngày khác, không tìm ra thời gian hoặc động cơ để kiên trì với nó. Bây giờ, tôi nhận ra một phần của vấn đề chính là tôi đặt việc hoàn tất công việc lên trên cả sức khỏe của mình. Sau đó, tôi đọc một bài báo viết về cuộc thi chạy marathon tổ chức hằng năm ở địa phương. Tuyệt hảo! Có một mục tiêu để phấn đấu, một lý do để tập thể dục. Tôi luyện tập rất chăm chỉ và tham gia vào cuộc thi chạy marathon vào năm tới. “Chương trình luyện tập” của tôi gồm có cố chạy hết sức có thể, cho đến lúc tôi hoàn toàn không thở nổi, đi bộ cho đến khi lấy lại hơi, sau đó lại cố chạy hết sức có thể. Hết lần này đến lần khác. Sau khoảng 40 phút, tôi về nhà và mệt nhoài. Tôi cảm thấy rất khỏe vì cuối cùng có thể tập thể dục, nhưng sau một thời gian, tôi nhận thấy mình không tiến bộ gì cả. |
BY LILY NEVE
About two years ago it dawned on me that I was seriously out of shape. My work had become more sedentary, and I hadn’t made up for that. I enjoyed exercise, but never seemed to find the time or motivation to stick with it, day after day. Part of the problem, I realize now, was that I put accomplishments in my work ahead of my health. Then I read a newspaper article about the local annual marathon. Perfect! There was a goal to strive for, a reason to exercise. I’d train hard and enter next year’s marathon. My “training program” consisted of running as hard as I could, till I was completely breathless, walking till I caught my breath, and then running as hard as I could again. Over and over. After about 40 minutes of that, I would go home and collapse. It felt good to finally be getting some exercise, but after a while I noticed that I wasn’t making any progress. |
Tôi nhận thấy mình cần đến một sự trợ giúp chuyên nghiệp nào đó, vì thế tôi lên mạng và tìm một vài trang web có nội dung về chạy bộ. Một số có tác dụng nâng cao kiến thức, một số trang thì thông tin tràn lan. Hầu hết đều khuyến khích tôi đầu tư vào những gì ngoài tầm tay, ví dụ như dụng cụ máy móc đắt tiền hoặc một huấn luyện viên riêng.
Thậm chí còn chán nản hơn chính là khái niệm về việc luyện tập dài lâu và bền bỉ. Hết chuyên gia này đến chuyên gia khác viết: “Bắt đầu từ từ, tăng tốc từ từ, nhưng phải làm mỗi ngày.” Tôi là một người làm gì cũng muốn có kết quả ngay. Những việc dài lâu—á!—những việc ấy làm tôi bực cả mình. Chứng kiến phản ứng của mình trước cách thức tập thể dục giúp tôi nhận ra thái độ ấy đã ảnh hưởng như thế nào đến những mặt khác trong cuộc sống của tôi. Những việc quan trọng sẽ không được hoàn thành bởi vì nó đòi hỏi những bước nhỏ lặp đi lặp lại nhiều lần. Trong khi đó, những người duy nhất thật sự chạy marathon hoặc có dáng người cân đối hoặc đạt được những mục tiêu trong cuộc sống chính là những người làm chậm rãi, ngày này qua ngày khác, lần này đến lần khác. Tôi quyết tâm thay đổi, bắt đầu bằng việc tập thể dục. Tôi bắt đầu chậm rãi, cố gắng tăng nhịp độ, và dập tắt câu nói tồi tệ “Chỉ một tí việc nhỏ nhặt như thế giúp ích được gì?” khỏi tâm trí của tôi. Vào lúc ấy, tôi cũng có đọc một bài viết rất thú vị về việc sống khỏe mạnh, bài viết nhấn mạnh việc mang sức mạnh tinh thần vào trong sức khỏe và trạng thái cân bằng sung mãn. Tôi bắt đầu cầu nguyện nhiều hơn, cầu xin Chúa không chỉ giúp tôi có được tiến bộ trong việc chạy, nhưng còn xin Ngài hướng dẫn cho tôi biết phải làm thế nào. Lê xuống giường sớm hơn sẽ không xảy ra, nhưng công việc của tôi khá linh động, vì thế, tôi về nhà sớm hơn một chút và chạy. Ban đầu, tốc độ chậm, và kéo dài hơn bao lâu tôi muốn, nhưng tôi cố gắng thực hiện mỗi ngày. Mỗi ngày, tôi có thể chạy xa hơn trong một khoảng thời gian đã định, và tôi bắt đầu cảm thấy thích nó. Tôi cũng nhận ra mình khỏe hơn. Một lần, tôi bị cúm. Ngay cả sau khi hết sốt, tình trạng mệt mỏi vẫn còn kéo dài trong vài tuần. Khi tôi đủ khỏe để tiếp tục lại việc chạy bộ mỗi ngày, tôi nhận thấy mức độ sung sức mà tôi đã tạo nên trong những tháng trước hoàn toàn biến mất. Tất cả thời gian và nổ lực đều mất! Tôi thậm chí không muốn cố gắng, và chần chừ. Có lẽ ngày mai. Một ngày, tôi ném lý do của mình ra ngoài cửa sổ. Tôi chỉ cần chậm rãi và nhẹ nhàng, và xem mình làm được tới đâu. Thật ngạc nhiên, tôi đạt gần khoảng 75% so với những gì tôi có thể làm được trước lúc bị bệnh. Tất cả những nổ lực luyện tập của tôi không vô ích. Còn gì khác nữa, khi tôi chạy, tôi bắt đầu cảm thấy khỏe hơn. Hít thở sâu, chạy qua những cánh đồng và những nơi đẹp quanh nhà càng làm tôi thêm hăng hái. Tôi nghĩ đó là ngày tôi nhận ra mình yêu chạy bộ. Dáng vẻ cân đối chính là một mục tiêu rất đáng nổ lực, và ý nghĩ chạy bộ trong một cuộc marathon đã cho tôi một động cơ để bắt đầu, nhưng chính công việc ngày này qua ngày khác cũng rất thú vị. Khi tôi chạy, tôi nghĩ đến những việc tôi đã trì hoãng bởi vì những việc ấy đòi hỏi cùng một kế hoạch, cùng một tốc độ, cần cù mỗi ngày. Niềm vui nằm ở trong việc chạy, nằm trong việc làm những gì có thể mỗi ngày để duy trì vóc dáng cân đối và khỏe mạnh, sống gần gũi với gia đình và những người yêu thương, và tiến bộ trong công việc. Tôi cũng học được việc sử dụng những khoảng thời gian không bị làm phiền, trong khi chạy tôi không chỉ suy nghĩ, nhưng cầu nguyện. Lúc này đây, khi tôi bắt đầu chạy, tôi nói với Chúa Giê-su tất cả những vấn đề tôi có thể đối mặt. Đôi lúc, Ngài ban cho tôi giải pháp—những điều mà không phải bản thân nghĩ ra và có lẽ không bao giờ có thể nghĩ ra được—và những lần khác chỉ nói với Ngài về chúng, giúp tôi giảm bớt căng thẳng. Tôi cũng dùng thời gian ấy để cầu nguyện cho mọi người và cho những hoàn cảnh, đây là một điều tôi cảm thấy cần làm nhiều hơn, nhưng tôi không có thời gian. Ngay khi về đến nhà, những gánh nặng dường như rơi lại đâu đó trên đường. Tôi không bao giờ chạy trong cuộc thi marathon đó, nhưng cứ cuối mỗi ngày, bạn sẽ thấy tôi chạy. |
I figured I needed some professional help, so I got online and found a few websites dedicated to running. Some were informative, some overwhelming. Most encouraged me to invest in things that were out of my reach, such as expensive gear and gadgets or a personal trainer.
Even more daunting was the concept of consistent, long-term training. Expert after expert wrote, “Start slowly, build up slowly, but do something every day.” I’m more of a go-for-quick-results person. Long term projects—argh!—those drove me nuts. Witnessing my own reaction to this approach to exercise helped me realize how that attitude affected other areas of my life. Important things were going undone because they required small steps repeated over time. Meanwhile, the only people who really ran marathons or became fit or reached their life goals were those who worked up to it slowly, day after day, over time. I determined to make that change, starting with my exercise. I began slow, tried to pace myself, and told that ugly “What good will this little bit do?” voice in my mind to shut up. About that time I also read a fantastic article on healthy living that emphasized bringing spiritual power into the health and fitness equation. I started praying more, asking God not only for His help to make progress in my running, but also for His guidance in knowing how to go about it. Dragging myself out of bed earlier wasn’t going to happen, but I did have a little flexibility in my work schedule, so I came home a little earlier and ran. At first it was at a slower pace and not for as long as I would have liked, but I tried to do it every day. Each day I could run a little farther in the allotted time, and I began to really enjoy it. I also found that I had more energy. At one point a flu knocked me for a loop. Even after the fever left, the fatigue remained for several weeks. When I was finally strong enough to resume my daily runs, I figured that the level of fitness I had worked up to in the previous months had been undone completely. All that time and effort lost! I didn’t even want to try, and kept procrastinating. Maybe tomorrow. One day I tossed my excuses out the window. I would just take it slow and easy, and see how far I got. To my surprise, I was at about 75% compared to what I had been able to do before my illness. All my hard work hadn’t been in vain. What’s more, as I ran, I started to feel better. Breathing deeply, running through fields and beautiful places surrounding my home, was invigorating. I think that was the day I realized I loved running. Fitness was a worthwhile goal, and the thought of running in a marathon had given me the incentive to get started, but the day-to-day doing was great fun in itself. As I ran, I thought about other things that I’d been putting off because they required the same planning and pacing, plugging away day by day. The joy was in the running, in doing what I could each day to keep fit and healthy, to stay connected with family and loved ones, and to make progress in my work. I also learned to use those times of relative solitude while I was running to not only think things over, but to pray about them. Now, as I start to run, I tell Jesus about whatever problems I may be facing. Sometimes He gives me solutions—things I hadn’t thought of myself and probably never would have—and other times just telling Him about them helps relieve the stress. I also use that time to pray for other people and situations, which is another thing I’ve felt the need to do more of, but couldn’t find the time for. By the time I get home, the weights seem to have been left along the road somewhere. I may never run that marathon, but toward the end of each day, you’ll find me running. |