BẠN SẼ PHẢN ỨNG THẾ NÀO TRƯỚC KHÓ KHĂN? – What Are You Made Of?
Được kể lại bởi Gabe Rucker
Một người phụ nữ trẻ đến thăm mẹ của mình và kể hết với bà tất cả những phiền muộn của cô. Cuộc sống quá khó khăn, và cô ấy có cảm giác muốn bỏ cuộc. Dường như ngay sau khi một vấn đề được giải quyết, một vấn đề mới được thay vào. Cô cảm thấy mệt mỏi với việc phải tranh đấu liên tục. Người mẹ dẫn cô vào nhà bếp và đổ nước vào ba chiếc ấm. Trong chiếc ấm thứ nhất, bà bỏ một củ cà-rốt vào, chiếc ấm thứ hai bà bỏ vào một quả trứng, chiếc ấm thứ ba bà bỏ vào đó một vài hạt cà-phê đã được xay. Bà bật bếp lên, đun những chiếc ấm, không nói một lời nào. Hai mươi phút sau, bà lấy củ cà-rốt ra và đặt vào một cái bát. Bà mang trứng ra khỏi ấm và đặt nó vào một cái bát khác. Sau đó, bà múc cà-phê đổ vào chiếc phin lượt và để nó chảy xuống một chiếc tách. Quay sang người con gái, bà hỏi: “Con thấy gì nào?” |
Retold by Gabe Rucker
A young woman went to see her mother and told her about all her troubles. Life was hard, and she felt like giving up. No sooner had one problem been resolved, it seemed, than a new one took its place. She was tired of the constant struggle. Her mother took her into the kitchen and filled three pots with water. In the first pot she placed a carrot, in the second she placed an egg, and in the third she placed some ground coffee beans. She lit the stove and set the three pots to boil without saying a word. Twenty minutes later she fished the carrot out and put it in a bowl. She pulled the egg out and put it in another bowl. Then she ladled the coffee through a strainer and into a cup. Turning then to her daughter, she asked, “What do you see?” |
“Một củ cà-rốt, một quả trứng và cà-phê,” người phụ nữ trẻ đáp.
“Hãy thử sờ vào củ cà-rốt,” người mẹ nói. Người con gái cố cầm lên, nhưng nó rơi rớt xuống giữa những ngón tay của cô. Nó trở nên mềm nhủn. “Bây giờ đến trứng,” người mẹ nói. Người con gái đập nứt quả trứng vào thành của chiếc bát, bóc vỏ ra, và nói rằng quả trứng trở nên cứng sau khi luộc. “Bây giờ hãy thử cà-phê.” Người con gái mỉm cười khi cô nâng chiếc tách ngang miệng, hít vào mùi hương thơm, và mỉm cười tươi hơn sau khi nhắp ngụm đầu tiên. Mùi vị rất thơm và đậm đà. “Vậy ý của mẹ là gì ạ?” người phụ nữ hỏi. “Ý nghĩa chính là củ cà-rốt, quả trứng, và cà-phê đều đối mặt với cùng một cùng một nghịch cảnh—nước đang sôi—nhưng mỗi cái phản ứng lại theo cách khác nhau. Củ cà-rốt vốn dĩ thô cứng, mạnh mẽ, cứng cõi, nhưng lại trở nên yếu đuối và rơi vụn xuống. Quả trứng vốn dĩ mỏng manh, dễ vỡ, lại bị làm trở nên chai cứng. Những hạt cà-phê lại khác. Khi nó nằm trong nước sôi, nó đã thay đổi nước. “Khi nghịch cảnh gõ cánh cửa cuộc sống của con, con sẽ phản ứng lại nó như thế nào? Con sẽ là củ cà-rốt, quả trứng hay hạt cà-phê? Con phản ứng như thế nào trước khó khăn?” NHỮNG TRẢI NGHIỆM VỀ SỰ PHÂN TÁN Đứa con trai bốn tuổi của tôi, Ricardo, “đang nghiện đồ chơi Lego”. Có thể là vì lứa tuổi của bé, hoặc thực tế là cậu bé có năng khiếu tự nhiên về mỹ thuật và thích lắp ráp, không một ngày nào là tôi không thấy cậu bé tạo ra vật gì đó tự bộ Lego của mình. Thỉnh thoảng, tôi ngồi và cùng ráp với bé. Tôi khá ấn tượng với những chiếc xe hơi, những con tàu vũ trụ và những thứ linh tinh, vì thế tôi phải chịu đựng cái thực tế mỗi ngày đi vòng vòng trong nhà để tìm những miếng bị thiếu. Một ngày nọ, cậu bé chạy đến khoe với tôi con tàu vũ trụ mà cậu bé mới ráp, và bất cẩn đụng vào cánh cửa. Con tàu vũ trụ nhỏ nhắn không may mắn bị văng ra hàng trăm mảnh, tung tóe khắp mọi nơi—sàn nhà, dưới gầm bàn, gầm ghế, ghế dài và những ngốc ngách khác trong phòng. Gương mặt của Ricardo ủ rũ. Tôi cố nói chuyện với bé. “Không sao. Bây giờ, con có thể làm cái khác, và mẹ chắc là nó thậm chí còn đẹp hơn. Đừng buồn. Hãy nhặt những mảnh rơi rớt lên và ráp cái mới.” Nhưng bé Ricardo quá thất vọng và bảo rằng sẽ không thử lần nữa. Cậu bé nhặt những mảnh nhỏ lên và đem đi cất. Vài phút sau, cậu bé lại tung tăng chạy đến với con tàu vũ trụ mới. “Mẹ nói đúng” cậu bé nói. “Cái này đẹp hơn cái lúc nãy rất nhiều.” Tôi rất hãnh diện về đứa con trai bé bỏng của tôi, và tôi đã học được một bài học. Đã bao lần tôi làm việc để thực hiện một giấc mơ, và chỉ nhìn thấy nó đổ vỡ! Nhưng mỗi một lần, Chúa Giê-su đều ở bên, nói với tôi đừng thất vọng, nhưng hãy bắt đầu lại. Nhặt những mảnh nhỏ lên và bắt đầu lại từ đầu thường khó khăn hơn khi bắt đầu lần đầu tiên, nhưng với lòng tin của một trẻ nhỏ, tất cả mọi việc—ngay cả những việc tốt đẹp hơn—đều có thể. –Flor Cordoba |
“A carrot, an egg, and coffee,” the young woman replied.
“Feel the carrot,” the mother said. The daughter tried to pick it up, but it fell apart between her fingers. It had turned to mush. “Now the egg,” the mother said. The daughter cracked the egg on the edge of the bowl, peeled away the shell, and pronounced it hard boiled. “Now try the coffee.” The daughter smiled as she lifted the cup toward her mouth and breathed in the aroma, and she smiled even more broadly after the first sip. It tasted rich and full. “So what’s your point, Mother?” the young woman asked. “The point is that the carrot, the egg, and the coffee all faced the same adversity—the boiling water—but each reacted differently. The carrot went in hard, strong and unrelenting, but became weak and fell apart. The egg had been fragile, but after sitting in the boiling water, it became hardened. The coffee beans were different. When they sat in boiling water, they changed the water. Which are you?” the mother asked. “When adversity knocks at your door how do you respond? Are you a carrot, an egg, or a coffee bean? What are you made of?” Shattering Experiences My four-year-old son, Ricardo, is “on the Lego trip.” Maybe it’s his age or the fact that he’s artistic and loves building things, but not a single day goes by that I don’t find him building something with his Lego. Sometimes I sit with him and build too. I am quite impressed with his cars and spaceships and whatnot, so I put up with the fact that I have to go hunting around the house for tiny missing pieces almost every day. One day he came running to show me a new spaceship he had built, and accidentally bumped it against a doorway. The hapless little spaceship was thrown into what seemed a thousand pieces that went everywhere—across the floor and under the table, chairs, couches, and every other hard-to-get-at place in the room. Ricardo’s face registered total dismay. I tried to comfort him. “It’s okay. Now you can build another one and I’m sure it will be even better. Don’t get discouraged. Just pick up the pieces and build a new one.” But poor Ricardo was so downcast that he said he wasn’t going to try again. He slowly picked up the pieces and went to put them away. A few minutes later he came bounding back with a brand-new spaceship. “You were right, Mom,” he said. “This is way better than the last one!” I was so proud of my little boy, and it taught me a lesson. How many times have I worked to build a dream, only to have it fall to pieces! But each time, Jesus was there, telling me to not get discouraged, but to start again. Picking up the pieces and starting over is often even harder than getting started the first time, but with the faith of a little child, all things—even better things—are possible. R 417 |