ƠN THIÊN CHÚA ĐÃ ĐỦ – God’s Grace Is Sufficient
Tác giả Misty Kay
Chúng ta biết rằng Thiên Chúa không ban cho chúng ta những gánh quá nặng khiến chúng ta không thể nào gánh nỗi? Thế thì tại sao có những lúc những hoàn cảnh mà chúng ta trải qua dường như không thể nào chịu đựng nỗi? Khi cuộc sống của chúng ta trở nên quá sức chịu đựng, đó chính là lúc chúng ta tìm thấy “nguồn ân sủng để nhận lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần” (Do thái 4:16). “Ơn của Thầy đã đủ cho con” (2 Cô-rin-tồ:9). Ngài không yêu cầu chúng ta chịu đựng điều gì quá sức. Ngài nói: “Hỡi những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho nghĩ ngơi” (Mát-thêu 11:28). Ngài sẽ nâng gánh nặng của chúng ta lên, và Ngài gánh cùng với chúng ta. Đó là điều kỳ diệu của ân sủng Ngài. Chính Ngài đến để vác lấy gánh nặng của chúng ta. Ngài đến để can thiệp vào trong cuộc sống của chúng ta, để trở thành nguồn sức mạnh của chúng ta. Không phải lúc chúng ta mạnh mẽ chính là lúc chúng ta khám phá ra sức mạnh của Ngài; nhưng chính là khi chúng ta yếu đuối, khi chúng ta không đủ khả năng. “Không phải vì tự chúng tôi, chúng tôi có khả năng để nghĩ rằng mình làm được gì, nhưng khả năng của chúng tôi là do ơn Thiên Chúa” (2 Cô-rin-tô 3:5). |
By Misty Kay
We know that God does not give us burdens greater than we are able to bear. Why then do our circumstances at times seem so unbearable? It is at those very times when life becomes so unbearable that we find divine “grace to help in time of need” (Hebrews 4:16). “My grace is sufficient for you” (2 Corinthians 12:9). He does not ask us to bear the unbearable. He says. “Come to Me, all you who labor and are heavy laden, and I will give you rest” (Matthew 11:28). He will lift our burdens and bear them with us. This is a wonder of His grace: He came to take our burdens on Himself. He came to get involved in our lives, to be our strength. It is not when we are strong that we discover His power; it is when we are weak, when we are insufficient. “Not that we are sufficient of ourselves to think of anything as being from ourselves, but our sufficiency is from God” (2 Corinthians 3:5). I have personally been in many unbearable circumstances. When I came face to face with the possibility of losing my husband to cancer, my fears as a young wife and mother of four children were overwhelming. When I battled with cancer myself, the physical pain I experienced would definitely fit into the “unbearable” category. Afterward I developed fibromyalgia and have on many occasions felt that the pain and fatigue, coupled with the mental and emotional stress, were more than I could bear. |
Bản thân tôi đã trải qua rất nhiều hoàn cảnh không chịu đựng nỗi. Khi tôi đối mặt với việc có thể mất đi người chồng của mình do mắc phải căn bệnh ung thư, nỗi sợ hãi của một người vợ trẻ và là người mẹ của bốn đứa con nhỏ bao trùm lấy tôi. Khi chính tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư, nỗi đau về thể xác mà tôi trải qua hoàn toàn có thể liệt vào mục “không thể chịu đựng nỗi”. Sau đó, khối u phát triển, và tôi thường xuyên cảm thấy đau đớn, mệt mỏi và kèm theo là chứng căng thẳng thần kinh và dễ xúc động, mọi thứ quá sức chịu đựng của tôi.
Nhưng Chúa Giê-su không bao giờ bỏ rơi tôi. Không bao giờ Ngài bỏ tôi lại một mình. Không một lúc nào mà ân sủng của Ngài lại không đủ cho tôi. Tôi dựa vào Ngài, nương tựa vào Ngài, và tất cả mọi thứ khác đều không đủ, không còn tác dụng trong cánh tay mạnh mẽ của Ngài. Ngài đủ mạnh. Ngài quan tâm. Ngày hôm nay, Ngài có thể làm phép lạ. Hãy thử nghiệm Ngài. Hãy mang gánh nặng bạn đang gánh, sức nặng nghiền nát đôi vai của bạn, đến và dâng nó cho Ngài. Ngài sẽ mang lấy nó thay bạn. Đó chính là giây phút bạn tìm thấy sức mạnh của Ngài. Chỉ khi nào chúng ta cạn kiệt hết sức lực của chính mình, đó mới là lúc chúng ta khám phá ra sự đầy đủ của Đấng Cứu Thế. Chỉ khi chúng ta cậy dựa vào Ngài, chúng ta mới thật sự biết Ngài, biết rằng Đấng Cứu Thế đang ở trong chúng ta, Đấng ban cho chúng ta niềm hy vọng đạt tới vinh quang (Cô-lô-xê 1:27). Đây chính là niềm hy vọng và sức mạnh của chúng ta, cùng một niềm hy vọng và sức mạnh đã giúp tông đồ Phao-lô vượt qua những thử thách và đau khổ khủng khiếp và thôi thúc ngài nói: “Vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối của con” (2 Cô-rin-tô 12:9). Chúng ta yếu đuối, nhưng Ngài mạnh mẽ. Chúng ta không đủ khả năng, nhưng ơn của Ngài đã đủ cho chúng ta. Những khó khăn của chúng ta không sao chịu nỗi, nhưng Ngài sẽ mang lấy cho chúng ta. “Ngài đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta” (I-sai-a 53:4). “Tôi sẽ tin cậy Thiên Chúa” (Do Thái 2:13). Lòng tôi yêu mến Chúa, vì Chúa đã nghe tiếng tôi khẩn nài. Người lại lắng tai ngày tôi kêu cứu. Dây tử thần đã bủa vây tôi chằng chịt, lưới âm ty chụp xuống trên mình. Gặp gian truân sầu khổ, tôi đã kêu cầu danh Chúa: “Ôi lạy Chúa, xin cứu gỡ mạng con!” Chúa là Đấng nhân từ chính trực, Thiên Chúa chúng ta một dạ xót thương. Người hằng gìn giữ những ai bé mọn, tôi yếu đuối, Người đã cứu tôi. Hồn tôi hỡi, thôi bình tĩnh lại, vì trên ngươi, Chúa đã xuống ơn lành. Chúa cứu gỡ mạng tôi khỏi chết, giữ mắt này chẳng còn đẫm lệ, ngăn ngừa tôi khỏi phải hụt chân. —Thánh vịnh 116:1-8 |
But never once has Jesus failed me. Never once has He left me alone. There has never been a time when His grace was not sufficient for me. I have leaned on Him, depended on Him, and when all else failed, fell helpless in His strong arms. He is strong enough. He does care. He can work miracles today.
Put Him to the test. Take that burden you are carrying, that weight that crushes down on your shoulders, and give it to Him. He will take it for you. It is at that moment that you will find His strength. It is only when we come to the end of ourselves that we truly discover the sufficiency of Christ. It is in this dependency on Him that we truly know Him, Christ in us, the hope of glory (Colossians 1:27). This is our hope and strength, the same hope and strength that saw the apostle Paul through terrible troubles and suffering and inspired him to say, “Most gladly I will rather boast in my infirmities, that the power of Christ may rest upon me” (2 Corinthians 12:9). We are weak, but He is strong. We are insufficient, but His grace is sufficient. Our troubles are unbearable, but He will bear them for us. “Surely He has borne our grief and carried our sorrow” (Isaiah 53:4). “I will put my trust in Him” (Hebrews 2:13). I love the Lord, because He has heard my voice and my supplications. Because He has inclined His ear to me, therefore I will call upon Him as long as I live. The pains of death surrounded me, and the pangs of [Hell] laid hold of me; I found trouble and sorrow. Then I called upon the name of the Lord: “O Lord, I implore You, deliver my soul!” Gracious is the Lord, and righteous; yes, our God is merciful. The Lord preserves the simple; I was brought low, and He saved me. Return to your rest, O my soul, for the Lord has dealt bountifully with you. For You have delivered my soul from death, my eyes from tears, and my feet from falling.—Psalm 116:1-8 R 385 |