ƠN LÀNH BỊ CHE KHUẤT – A Hidden Blessing
Tác giả Jessica Roberts
Kết thúc một ngày dài bận rộn với công việc chăm nom những đứa trẻ bị bệnh. Không, không phải những đứa con của tôi. Đó là con của một cặp vợ chồng khác, vì tính chất công việc, họ phải hy sinh thời gian quây quần cùng với gia đình để ra ngoài chăm lo cho nhu cầu của những người khác. Tôi là một giáo viên, và tôi cũng thường rất thích việc thay thế bố mẹ của những đứa trẻ, nhưng không phải tuần này. “Tôi rất mệt mỏi, kiệt sức, và căng thẳng. Tôi còn phải dọn rữa chén dĩa, giặt quần áo. Tôi lỡ mất chuyến đi biển cùng bạn bè vì phải chăm sóc những đứa trẻ vừa ho, vừa sổ mũi, vừa khóc nhai nhải. Những đứa trẻ đang ngủ trưa, và một ngày trước mặt tôi vẫn còn rất dài.” Tôi thất vọng nhìn một núi chén dĩa vẫn chưa rữa. “Ngày hôm nay, tôi không được ngủ đủ giấc, không được hít thở không khí trong lành. Tôi không phải làm những việc này. Tôi không phải là mẹ của những đứa trẻ. Chỉ có những người mẹ mới có thứ tình yêu không điều kiện, vị tha, kiên nhẫn dành cho những đứa con của mình để có thể chịu đựng tất cả! Không phải tôi. Tôi thậm chí không phải là một thành viên trong gia đình của họ, và những đứa trẻ này khiến tôi phát điên lên!” |
By Jessica Roberts
It’s the end of a long day of caring for sick children. No, not my own. They belong to a missionary couple whose job often calls them away to tend to others’ needs at the sacrifice of some of their time together as a family. I am the children’s teacher, and I usually enjoy being a substitute parent, but not this week. “I’m feeling overtired, run down, and stressed,” I grumble. “I’m way behind on the dishes and laundry, and I’m missing a beach trip with my friends to instead take care of a bunch of coughing, sniffling, whiny kids. The kids are having their midday nap, and my day still stretches before me.” I stare despondently at the mountain of unwashed dishes. “I haven’t had enough sleep or fresh air for days now. I’m not meant do this. I’m not their mother. Mothers have the patience, the selflessness, the unconditional love for their children to put up with all this! Not me. I’m not even part of their family, and these kids are driving me crazy!” |
Tiếng cót két trên lầu cho tôi biết có bé nào đó đã thức dậy. Đó là đứa bé 2 tuổi, Susy. “Con muốn gì, Susana?”
Cô bé ngừng trong giây lát rồi chạy đến tôi, vòng đôi tay ôm quanh cổ tôi và thì thầm: “Con yêu cô!” Kế đến, cô bé quay lại giường ngủ. Tôi nghe cậu bé Martin bốn tuổi cựa quậy, vì thế tôi đến xem cậu bé thế nào. Cậu bé mở một mắt vì vẫn ngái ngủ và nói lầm bầm: “Cô là cô giáo tốt nhất mà con từng có!” Có một điều gì đó trong cách cười của cậu bé khi cậu bé nói với tôi… Tôi nghĩ đến tình yêu trong sáng của các bé và nghĩ đến việc các bé đã chấp nhận tôi như thế nào. Tôi nhớ đến tất cả những tiếng cười đùa, những cái ôm, những điều khám phá mà chúng tôi cùng chia sẻ cho nhau. Bỗng nhiên núi chén dĩa không còn là việc không thể đối với tôi. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Tôi nhớ Chúa Giê-su đã nói đến việc yêu thương những người bé nhỏ: “Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mát-thêu 25:40). Ngày mai, chúng tôi sẽ có một ngày tuyệt vời nhất! Tôi sẽ làm bánh kẹp cho buổi điểm tâm sáng. Tôi biết chắc rằng, việc này rất thú vị, nhưng rất mất thời gian và làm cho căn phòng những bệnh nhân của tôi trở nên bừa bộn. Và vào trước giờ cơm tối, nếu tôi cảm thấy mệt và cáu gắt, tôi sẽ lập tức cầu nguyện và xin Thiên Chúa ban cho tôi thứ tình yêu vô điều kiện của Ngài. Và tôi tạ ơn Chúa đã ban những đứa bé này để tôi chăm sóc, đó chính là những ơn lành Ngài đã dành cho tôi. TRẺ EM CŨNG CÓ SỨ MỆNH CỦA RIÊNG CHÚNGD.B.B Rất nhiều người không nhận ra được rằng thế giới tương lai chính là những gì người lớn tạo ra trong ngày hôm nay, nó phụ thuộc vào những gì họ lựa chọn cho hoặc không cho thế hệ kế tiếp. Chúa Giê-su đã nói: “Hãy để trẻ con đến với Ta, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời thuộc về những ai giống như chúng” (Mát-thêu 19:14). Trẻ con là những người chân thật nhất trên thế gian. Chúng ở vào độ tuổi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống một cách nghiêm chỉnh, và chúng rất muốn được biết và đi theo sự thật. Chúng đang ở vào độ tuổi dễ uốn nắn, lứa tuổi luôn tìm hiểu, lứa tuổi của sự lựa chọn, lứa tuổi phải quyết định. Để đến được với trẻ con phải cần có thời gian, sự nhẫn nại, sự thông hiểu và rất nhiều tình yêu thật sự, nhưng hầu hết những người ở vào lứa tuổi này đều chấp nhận Chúa Giê-su như là Đấng Cứu Độ. Kinh Thánh dạy rằng: “Hãy dạy đứa trẻ đi con đường nó phải đi, để đến tuổi già, nó vẫn không lìa bỏ” (Châm ngôn 22:6). Chúng ta cần phải giáo dục chúng, linh hướng cho chúng, động viên chúng, và trên tất cả chúng ta cần chỉ cho chúng biết Chúa Giê-su và xây dựng đức tin cho chúng dựa vào Lời Chúa. |
A creak on the stairs tells me somebody’s awake. It’s two-year-old Susy. “What do you need, Susana?”
She pauses for half a second, then runs to me, throws her little arms around my neck, and whispers, “I love you!” Then she turns and runs back to bed. I hear four-year-old Martin stirring, so I go to check on him. He opens one eye and mumbles sleepily, “You’re the bestest teacher ever!” Something about the way he smiles when he says that… I think about their pure-hearted love and how they’ve adopted me. I remember all the laughs, the hugs, the discoveries we’ve shared. Suddenly the mountain of dishes is no longer impossible. I’m not so tired anymore. I remember what Jesus said about loving the little people, “Inasmuch as you did it to one of the least of these My brethren, you did it to Me” (Matthew 25:40). Tomorrow we’re going to have our best day yet! I’ll make pancakes for breakfast. I’m sure there is a way to build a three-ring circus in the sick room. And when they reach that tired, grumpy hour before dinner, I’ll just shoot up a prayer and ask for some of the Lord’s unconditional love. And I’ll thank God for the blessing of having these kids to care for. Children Are a Mission Field in ThemselvesBy D.B.B What so many people fail to realize is that the world of tomorrow is what the adults of today make it, according to what they choose to give or not give the next generation. “Let the little children come to Me, and do not forbid them,” Jesus said, “for of such is the kingdom of Heaven” (Matthew 19:14). Children are the most sincere people in the world. They’re at the age where they’re beginning to think seriously about life, and they sincerely want to know and follow the truth. They’re at an age of malleability, an age of reaching out, an age of choice, an age of decision. It takes time and patience and understanding and lots of real love to reach them, but this age is actually when most people accept Jesus as their Savior. “Train up a child in the way he should go,” the Bible says, “and when he is old he will not depart from it” (Proverbs 22:6). We need to educate them and inspire them and encourage them, and most of all we need to point them to Jesus and build their faith in God’s Word. R 307 |